Sau đó quay đầu nhìn Khương La Phu và Kỷ Tiểu Hi nói:
- Ta có mấy lời muốn đơn độc nói với nàng, các ngươi có thể đi ra ngoài trước không.
Hai nữ đương nhiên sẽ không vào lúc này làm khó hắn, gật đầu đi ra ngoài.
Bỗng nhiên Tổ An gọi Khương La Phu lại:
- Hiệu trưởng, ngươi không thể nghe lén chúng ta nói chuyện.
Tu vi của đối phương quá mạnh, muốn nghe thật quá dễ dàng.
Khương La Phu:
- ...
- Yên tâm, ta không có hứng thú nghe lén.
Đến từ Khương La Phu, điểm nộ khí +111!
Tần Vãn Như nghi ngờ nhìn Tổ An:
- Ngươi muốn nói cái gì?
Tổ An vội vàng chạy đi đóng cửa lại, lúc này mới đến bên tai Tần Vãn Như.
Tần Vãn Như hơi không được tự nhiên, vô ý thức muốn rời khỏi.
Tổ An vội vàng nói:
- Ta nói chuyện quan hệ trọng đại, không thể bị người khác nghe thấy.
Lúc này Tần Vãn Như mới bất động, bất quá trong ánh mắt vẫn tràn ngập nghi hoặc.
Tổ An do dự một chút nói:
- Ngươi cũng nghe vừa rồi Khương hiệu trưởng nói phương pháp trị liệu chứ?
Tần Vãn Như ân một tiếng:
- Đáng tiếc mặc kệ là tư chất siêu cấp hay Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh, đều là đồ vật trong truyền thuyết, cho nên ngươi không cần lãng phí thời gian.
- Thực ra...
Tổ An áp úng.
- Thực ra hai thứ này ta đều có.
Tần Vãn Như chấn kinh, Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh là cái gì nàng chưa từng nghe thấy, ngược lại không có gì xúc động, nhưng tư chất siêu cấp nàng lại quá rõ ràng.
Một đồ vật chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, phải biết Sở Sơ Nhan tư chất Giáp đẳng, đã được công nhận là thiên tài, tuổi còn trẻ tu vi đột nhiên tăng mạnh, làm cho tất cả mọi người khâm phục.
Như vậy tư chất siêu cấp ưu tú hơn sẽ nghịch thiên như thế nào.
- Ngài trước đừng để ý tới.
Tổ An vội vàng nói.
- Tuy ta có biện pháp cứu ngài, nhưng biện pháp này tương đối... tương đối khó xử, đành phải giao quyền lựa chọn cho ngài, do ngài đến quyết định có muốn ta cứu hay không.
Vẻ mặt của Tần Vãn Như nghi hoặc:
- Ta đương nhiên muốn ngươi cứu, sao lại không muốn chứ?
Lần này nàng bị Sở Thiết Sinh và Hồng Trung ám toán, tâm lý đã sớm nén giận, tự nhiên muốn khôi phục trở về báo thù.
Huống chi nếu như nàng chết, Sở gia sẽ thay chủ, vận mệnh của Tiểu Chiêu chắc chắn sẽ rất thê thảm; còn trượng phu Sở Trung Thiên, khẳng định không thể nào cứu được.
Vốn nàng cho rằng mình hẳn phải chết, nên nói ra lời chán ngán thất vọng như thế, bây giờ đã có hi vọng sống, nàng sao có thể từ bỏ?
Thấy đối phương muốn nói lại thôi, Tần Vãn Như vội vàng nói:
- Yên tâm, mặc kệ điều kiện hà khắc như thế nào ta cũng sẽ phối hợp, thậm chí để ta duy trì đến sau khi bình định phản loạn lại chết cũng được.
Biểu lộ của Tổ An cực kỳ xoắn xuýt:
- Phu nhân đừng đáp ứng quá nhanh, trước nghe biện pháp cứu người là gì lại nói cũng không muộn.
Sau đó hắn nói biện pháp dùng Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh và tư chất siêu cấp cứu người như thế nào một lần, thậm chí còn nói sự tình ở trong bí cảnh cứu Sở Sơ Nhan.
Biểu lộ của Tần Vãn Như đầu tiên là nghi hoặc, sau đó ngạc nhiên, cuối cùng là đỏ bừng cả mặt:
- Đủ rồi, không cần nói nữa, quyết không thể sử dụng loại phương pháp này.
Vừa nghĩ tới mình và Tổ An hoan ái...
Cả người nàng lạnh run, coi như được cứu sống, đó cũng là sống không bằng chết.
Tổ An cười khổ nói:
- Thấy không, ta đã nói biện pháp này rất khó.
Đối phương phản ứng không có ngoài hắn dự liệu.
Hắn âm thầm thở dài, xem ra chỉ có thể nhận mệnh.
Tần Vãn Như minh bạch vì sao vừa rồi đối phương xoắn xuýt như thế, nàng cũng không hoài nghi đối phương cố ý lừa gạt mình, dù sao trước đó nữ nhi cũng tiết lộ qua sự tình trong bí cảnh.
Nhưng nàng không có cách nào đồng ý biện pháp cứu chữa như vậy, bằng không sau khi sự việc xảy ra, hai người đối mặt nhau như thế nào, làm sao đối mặt Sơ Nhan, làm sao đối mặt Sở Trung Thiên, làm sao đối mặt cái nhìn của thế tục?
Bỗng nhiên trong nội tâm nàng lóe lên linh quang, nghĩ đến trước đó Sở Thiết Sinh muốn ô nhục nàng nhắc qua trong tay hắn có một loại thuốc, có thể khiến người dùng quên mất sự tình phát sinh trong vài canh giờ, nếu mình và Tổ An tìm địa phương không người, lại đồng thời uống loại dược vật kia, sau khi sự việc xảy ra, song phương đều không nhớ rõ việc này, chẳng phải là biện pháp song toàn...
Ý nghĩ này vừa ra, trong lòng nàng cuồng loạn, ngay lập tức bóp chết, mình đúng là điên, vậy mà thật suy tư vấn đề này!
Nàng vội vàng tập trung ý chí, nói với Tổ An:
- A Tổ, không nghĩ tới ngươi lại là tư chất siêu cấp, còn có kỳ công, xem ra trước kia ta xác thực đánh giá thấp ngươi, ngươi tuyệt đối không phải kẻ tầm thường, cho nên sau khi ta chết, ngươi nhất định phải đáp ứng giúp ta bảo vệ Tiểu Chiêu, còn phải cứu nhạc phụ đại nhân ra, Trung Thiên không xử bạc với ngươi, ngươi không thể cô phụ hắn.
Nghe nàng cố ý cắn hai chữ nhạc phụ rất nặng, Tổ An biết nàng là đang âm thầm cảnh cáo mình, thở dài một hơi nói:
- Yên tâm đi phu nhân, những thứ này coi như ngươi không nói ta cũng sẽ làm.
Lúc này trên mặt Tần Vãn Như mới lộ ra ý cười nhẹ nhõm:
- Vậy ta yên tâm...
Nghe thanh âm nói chuyện của nàng càng ngày càng yếu ớt, tay cũng dần dần tuột xuống, Tổ An lo lắng:
- Tiểu Hi, Tiểu Hi, mau lại đây cứu người.
Nghe hắn lo lắng gọi, Khương La Phu và Kỷ Tiểu Hi lập tức xông tới, Kỷ Tiểu Hi nhìn thấy tình huống của Tần Vãn Như, vội vàng cho nàng ăn một viên thuốc, sau đó dùng kim châm nhanh chóng kích thích các huyệt đạo trên người nàng.
Khương La Phu nhịn không được trừng Tổ An:
- Có phải ngươi nói cái gì kích thích nàng không, theo lý thuyết tình huống của nàng không thể chuyển biến xấu nhanh như vậy.