Tổ An cười ha ha:
- Dĩ nhiên không phải, ta đã cứu ngài trở về!
- Cứu trở về?
Tần Vãn Như đầu tiên là sững sờ, chợt nhớ tới phương pháp hắn nói, lại thêm lúc này nửa người trên hoàn toàn lõa lồ, bộ ngực trắng nõn căng tròn lộ rõ ở trong không khí, nàng không khỏi vừa thẹn vừa giận.
- Hỗn đản!
Nói xong liền đưa tay cho hắn một tát.
Đùng...
Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +1024!
Tổ An đang đắm chìm ở trong vui sướng, ai biết nàng lại đột nhiên xuất thủ, đánh cho hắn đầu óc quay cuồng.
Đồng dạng ngây ngốc còn có Kỷ Tiểu Hi và Khương La Phu.
Các nàng không hiểu vì sao Tần Vãn Như lại đánh Tổ An, được cứu sống không phải nên cao hứng sao.
Toàn thân Tần Vãn Như run rẩy, tay đẩy Tổ An ra:
- Ngươi làm như vậy xứng đáng với Sơ Nhan, xứng đáng với Tiểu Chiêu, xứng đáng với...
Nàng nói một nửa, bỗng nhiên chú ý tới Khương La Phu và Kỷ Tiểu Hi đứng ở một bên trợn mắt hốc mồm, vội vàng ngừng lại không nói.
Chuyện xấu đã phát sinh, việc cấp bách là không thể để người khác biết, miễn cho Sở gia hổ thẹn.
Tổ An đang muốn tiến lên giải thích, Khương La Phu vội vàng khuyên hắn:
- Có thể là do sau khi Sở phu nhân trọng thương, thần chí có chút mơ hồ, hiện tại tâm tình của nàng kích động, ngươi đi ra ngoài trước đi.
Tổ An đần độn u mê bị đẩy ra, thẳng đến đi vào tiểu viện bị gió lạnh thổi tới, lúc này mới phản ứng lại.
Ta chọc ai gây ai chứ?
Bận bịu cả ngày, kết quả lại thành kết cục như vậy.
Lúc này trong phòng, Kỷ Tiểu Hi tìm đến một bộ y phục thay cho Tần Vãn Như, Khương La Phu cũng tò mò hỏi:
- Sở phu nhân, Tổ An cứu ngươi, vì sao ngươi còn đánh hắn?
- Ta...
Tần Vãn Như hơi đỏ mặt, trong lòng loạn thành một bầy, hắn làm ra chuyện như vậy với mình, chẳng lẽ không nên đánh hắn sao?
Vốn muốn giết hắn, nhưng đối phương dù sao cũng vì cứu nàng.
Đầu óc nàng trống rỗng, các loại suy nghĩ ùn ùn kéo đến.
Trong lúc nhất thời nàng không biết về sau nên làm sao đối mặt Tổ An, đối mặt Sơ Nhan, đối mặt trượng phu...
Đồng thời Khương La Phu và Kỷ Tiểu Hi ở chỗ này, hơn phân nửa cũng biết hai người phát sinh sự tình gì.
Trời ạ, để cho ta chết đi...
Thời điểm nàng tâm thần bất định, lại nghe Kỷ Tiểu Hi nói:
- Cũng không biết Tổ ca ca từ chỗ nào tìm được bình thần dược này, lại có công hiệu khởi tử hồi sinh.
Thân thể của Tần Vãn Như cứng đờ, quay đầu trông qua, chỉ thấy Kỷ Tiểu Hi đang cầm một cái bình thủy tinh trong suốt trái xem phải xem, ngay cả Khương La Phu cũng tiến tới xem xét.
Tần Vãn Như có chút không dám tin:
- Hắn... Hắn là dùng cái này chữa cho ta?
- Không phải vậy thì có thể là cái gì?
Kỷ Tiểu Hi mắt to nhấp nháy nhìn nàng, không hiểu vì sao nàng lại hỏi vấn đề như vậy.
Tần Vãn Như:
- ...
A a a, thật mất mặt!
Thẳng đến hơn một canh giờ sau, Tần Vãn Như vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Tổ An, thật sự là quá xấu hổ, quá mất mặt, mình lại có hiểu lầm như thế.
Lúc này Tổ An cũng hiểu được, vừa rồi nữ nhân kia hơn phân nửa là nghĩ lầm, hắn không khỏi âm thầm may mắn, vừa rồi nàng không có trực tiếp chém ta đã rất nể tình rồi.
Chỉ bất quá để hắn ngoài ý muốn là, Tần Vãn Như cũng không có triệt để khôi phục, xem ra tu vi của nàng đạt tới Lục phẩm, mà đằng sau bình Tín Xuân Ca kia có chữ “tiểu”, xem ra thuốc này đối với Ngũ phẩm trở lên là không thể khôi phục toàn bộ.
Mặc dù như thế, thuốc này cũng đủ làm cho Tần Vãn Như vượt qua thời kỳ nguy hiểm, còn lại lấy y thuật của Kỷ Tiểu Hi, đã đầy đủ ứng phó.
Kỷ Tiểu Hi kiểm tra một lần rồi nói:
- Ta mở mấy thang thuốc, Sở phu nhân cố gắng tĩnh dưỡng, sau nửa tháng, hẳn là có thể triệt để khôi phục.
Tần Vãn Như lắc đầu:
- Không được, ta phải lập tức trở về Sở phủ trấn áp phản loạn.
Thật ở nơi này nằm nửa tháng, hết thảy đều kết thúc, khi đó lại trở về còn có tác dụng gì.
- Không được, tình trạng cơ thể hiện tại của phu nhân không cho phép động võ.
Kỷ Tiểu Hi cực kỳ nghiêm túc nói.
- Tổ ca ca thật vất vả mới kéo phu nhân từ Quỷ Môn Quan về, nếu ngươi không để ý an nguy của mình, cuối cùng không cẩn thận làm thương thế tăng thêm, làm sao xứng với Tổ ca ca nỗ lực.
- A Tổ...
Tần Vãn Như hơi đỏ mặt, nghĩ đến vừa rồi mình hiểu lầm, đặc biệt là sau khi mình hiểu lầm cũng không tức giận như trong tưởng tượng, làm cả người nàng tim nhảy dồn dập.
Trước kia động một chút lại quát hắn, nhưng bây giờ không dám nhìn hắn.
Đúng lúc này Kỷ Đăng Đồ lung la lung lay trở về, trong tay còn cầm mấy cây thảo dược, cả người sầu mi khổ kiểm, trong miệng lẩm bẩm:
- Đến cùng là thêm cây thuốc này hay thêm cây kia, thế nhưng đều không có niềm tin chắc chắn gì...
Đúng lúc này hắn chợt thấy Tần Vãn Như ngồi ở trên giường, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, hoàn toàn không giống như lúc mình rời đi, mắt không khỏi trợn tròn:
- Ngươi... Ngươi làm sao...
Tần Vãn Như còn chưa kịp trả lời, Kỷ Tiểu Hi lắc lắc cái bình trong tay, giống như hiến vật quý khen Tổ An:
- Phụ thân, là Tổ ca ca cứu, vừa rồi phu nhân vốn đã không xong, kết quả Tổ ca ca lấy ra một bình thuốc thần kỳ, để phu nhân thoát khỏi nguy hiểm.
Kỷ Đăng Đồ trầm mặc không nói, vội vàng chạy đến bên giường bắt mạch cho Tần Vãn Như, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin:
- Vậy mà thật thoát khỏi nguy hiểm.
Tuy hiện tại Tần Vãn Như vẫn bị thương không nhẹ, nhưng lấy y thuật của hắn... thậm chí ngay cả Tiểu Hi cũng có thể chữa được.
Hắn quay đầu nhìn Tổ An:
- Xú tiểu tử, thuốc này từ đâu đến?
Tổ An nháy mắt mấy cái:
- Lần trước ở trong bí cảnh tìm được.