Đúng lúc này, thanh âm của nàng cứng đờ, bởi vì đối diện vừa vặn đụng vào mấy thị vệ Sở gia.
Thân thể Tổ An xiết chặt, đang muốn xuất thủ, lại nghe được đối phương vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ hô lên:
- Cô gia, phu nhân!
- A, là các ngươi?
Tổ An đã nhận ra bọn họ là Tiêu Thiện Hòa, Phong Đại Ngưu, Chu Lộ Quân...
- Các ngươi là đến bắt ta?
Mấy người vội vàng khoát tay:
- Tự nhiên không phải, chúng ta là đi tìm cô gia và phu nhân, nhìn xem có thể giúp một tay hay không.
- Sở Thiết Sinh phạm thượng làm loạn, đáng tiếc chúng ta thấp cổ bé họng, căn bản không làm được cái gì.
- Còn có Hồng Trung, hai người bọn họ đối ngoại tuyên bố, nói cô gia làm loạn với phu nhân, thậm chí ám chỉ phu nhân và cô gia đã sớm...
Nói đến đây mấy người sửng sốt, lúc này hai người ôm cùng một chỗ, phu nhân lại mặt đỏ bừng, không phải truyền ngôn là thật chứ?
Tổ An tằng hắng một cái, vội vàng giải thích:
- Phu nhân bị hai tặc tử kia làm hại, hiện tại không cách nào vận công, vì nắm chặt thời gian về Sở gia, ta mới mang theo nàng trở về.
Mấy người không ngừng gật đầu, biểu lộ ta hiểu ta hiểu.
Sau đó Tiêu Thiện Hòa chợt nhớ tới cái gì, vội vàng nói:
- Phu nhân, các ngươi đừng trở về, hiện tại xung quanh Sở gia đều là tâm phúc của Hồng Trung và Sở Thiết Sinh, bọn họ đã ra lệnh giết chết bất luận tội, các ngươi căn bản không có cách nào trở lại Sở gia nói rõ chân tướng.
Tổ An sững sờ, vậy làm sao bây giờ.
Tần Vãn Như mở miệng:
- Tiêu Thiện Hòa, ngươi xuất thân thám báo, cước trình nhanh, nhanh chóng đi thông báo Nhạc Sơn trở về.
- Phong Đại Ngưu, Chu Lộ Quân, hai người các ngươi về Sở gia, liên hệ những người còn trung với ta, lôi kéo những người trung lập, sau đó chờ đợi thời cơ.
Lúc này Chu Lộ Quân nói:
- Phu nhân, hiện tại đám người Hồng quản gia nghiêm phòng tử thủ Sở gia, chúng ta căn bản không thể quay về.
Tổ An mở miệng:
- Như vậy đi, hai người các ngươi lưu lại chiếu cố phu nhân, ta trở về liên hệ những người kia.
Tần Vãn Như chứng kiến tu vi của hắn, cũng không lo lắng hắn có thể ẩn vào hay không, vì vậy đồng ý loại đề nghị này.
Mọi người đi tới một cứ điểm bí mật của Sở gia dàn xếp lại, sau đó nói với Tổ An:
- A Tổ, ta có vài lời muốn nói với ngươi.
Hai người Phong Đại Ngưu rất thức thời đi ra ngoài.
- Phu nhân làm sao vậy?
Tổ An hỏi.
Sắc mặt của Tần Vãn Như lúc đỏ lúc trắng, một hồi lâu sau mới thở dài một hơi:
- Nếu như sự tình đã phát sinh, ta nói nhiều hơn nữa cũng vô ích. Nhưng sự kiện này ngàn vạn lần không thể nói cho bất luận kẻ nào biết, bằng không ngươi và ta, còn có toàn bộ Sở gia đều sẽ xong.
- Mặt khác, ngươi cũng nên triệt để quên sự kiện này, về sau đừng nhắc lại nữa, chúng ta vẫn giống như trước kia! Nghe rõ không.
Nói đến phần sau, thanh âm của nàng có chút nghiêm nghị lại.
Tổ An trợn tròn mắt, không nghĩ tới mình thuận miệng nói đùa, nàng lại coi là thật.
Đang muốn giải thích, Tần Vãn Như lại khoát tay:
- Ngươi ra ngoài đi, hiện tại ta không muốn nói chuyện.
Nói xong liền nhắm mắt giả bộ ngủ.
Tổ An cười khổ, nghĩ thầm cũng được, việc cấp bách là liên hệ người Sở gia, chờ giải quyết sự tình Sở gia xong sẽ chậm rãi giải thích với nàng.
- Vậy phu nhân nghỉ ngơi thật tốt!
Tổ An chui vào trong bóng đêm, Sở gia phòng vệ xác thực sâm nghiêm, nhưng hắn có Đại Phong, lại thêm Minh Kính Phi Đài ẩn nặc khí tức, cho nên ẩn vào cũng không phải việc khó gì.
Hắn đang suy nghĩ đi tìm Sở Hoàn Chiêu, hiện tại chỉ sợ nàng đang lo lắng hãi hùng.
Đúng lúc này, đột nhiên hắn cảm giác vai trầm xuống, chỉ thấy một cánh tay từ phía sau duỗi tới, làm hắn rùng mình.
Tổ An theo bản năng đánh về phía sau, đáng tiếc hắn vừa động, đầu vai truyền đến quái lực, hơn nửa người tê dại, chỗ nào còn có khí lực.
Hắn không khỏi hoảng hốt, đối phương vô thanh vô tức đến phía sau mình, hơn nữa trong nháy mắt khống chế hắn, không biết tu vi này vượt qua hắn bao nhiêu lần.
- A Tổ, ngươi rốt cục trở về.
Sau lưng vang lên thanh âm thâm trầm của Mễ lão đầu.
Tổ An buông lỏng một hơi:
- Nguyên lai là ngài, dọa ta gần chết.
Mễ lão đầu buông tay ra, ho khan hai tiếng hỏi:
- Sao chỉ một mình ngươi, Sở phu nhân đâu? Thương thế của nàng như thế nào?
Tổ An nhịn không được nịnh nọt:
- Tiền bối thật tài tình, lại biết Sở phu nhân bị thương nặng.
Mễ lão đầu hừ lạnh:
- Lúc đó ta cũng ở hiện trường, bằng không các ngươi làm sao đào tẩu được.
Tổ An nghĩ đến lúc đó đại thụ ở sau lưng bỗng nhiên ngã xuống, vội vàng cám ơn:
- Đa tạ tiền bối.
- Ngươi vẫn không có trả lời vấn đề của ta.
Trong mắt Mễ lão đầu lấp lóe tinh quang, hiển nhiên đang suy tư cái gì.
Tổ An do dự, bất quá nghĩ lại, hắn đã cứu hai người, hơn phân nửa là không hy vọng Tần Vãn Như xảy ra chuyện, vì vậy đáp:
- Hữu kinh vô hiểm, hiện tại Sở phu nhân đã được cứu, bất quá thương thế còn chưa khôi phục, cho nên không có đồng thời trở về.
Mễ lão đầu gật đầu:
- Không tệ không tệ, Kỷ Đăng Đồ còn có chút bản lĩnh.
Tổ An mỉm cười, cũng không giải thích, hắn cũng không muốn bại lộ quá nhiều ở trước mặt Mễ lão đầu.
- Các ngươi định làm như thế nào?
Mễ lão đầu hỏi.
- Chúng ta dự định liên lạc người đích phòng trung với Sở gia, đồng thời liên lạc Nhạc Sơn...
Tổ An đại khái nói kế hoạch của Tần Vãn Như.
- Quá chậm.
Mễ lão đầu lắc đầu.
- Nhạc Sơn ở quận khác, chờ hắn về còn phải ngày tháng năm nào, huống chi hắn làm người ngay ngắn, hơn phân nửa không đối phó được Hồng Trung.
Tổ An có chút kỳ quái:
- Không biết tiền bối có đề nghị gì?