Mễ lão đầu do dự nửa ngày, cuối cùng nói:
- Không cần phiền toái như vậy, ta giúp ngươi giải quyết Hồng Trung và Sở Thiết Sinh, bởi vì cái gọi là bắt giặc trước bắt vua, trực tiếp giải quyết hai người bọn họ, hết thảy liền xong.
Tổ An vừa mừng vừa sợ:
- Tiền bối xuất mã tự nhiên là không thể tốt hơn.
Trước đó hắn không dám mở miệng, bởi vì xưa nay Mễ lão đầu khiêm tốn, tuyệt đối sẽ không xuất thủ ở trước mặt người khác, ai nghĩ tới hắn sẽ chủ động ra tay.
Hắn nghi hoặc hỏi đối phương.
Mễ lão đầu cười hắc hắc:
- Đó là trước kia, hiện tại không cần nữa.
- Đương nhiên, sau khi sự việc xảy ra, ngươi vẫn không được bộc lộ ra ta tồn tại, coi như hết thảy đều là ngươi làm.
Tổ An sửng sốt:
- Tiền bối, như vậy ta chẳng phải tham ô công lao của ngươi, thật sự là... thật sự là...
Mễ lão đầu ý vị thâm trường liếc hắn:
- Ta và ngươi không cần phân rõ ràng như vậy, đều không khác mấy.
Tổ An mặt ngoài cười vui vẻ, nhưng trong lòng nghi ngờ trùng điệp, gia hỏa này đã nhiều lần nói với ta lời tương tự, hắn có ý gì.
Dựa theo Mễ lão đầu chỉ điểm, hai người tới thư phòng, ngày bình thường thư phòng này chỉ có Sở Trung Thiên mới có tư cách sử dụng.
Bây giờ Sở Thiết Sinh cầm quyền, không kịp chờ đợi đã sử dụng đồ vật mà Sở Trung Thiên mới có thể dùng, loại cảm giác đè nén nhiều năm kia nhất thời quét sạch sành sanh.
Ngồi trên ghế gia chủ, Sở Thiết Sinh cảm thấy đời này chưa từng thoải mái như vậy.
Đáng tiếc tiếc nuối lớn nhất là không chơi được nữ nhân của Sở Thiết Sinh.
Hồng Trung nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc chí của hắn, sắc mặt không khỏi xem thường.
Tựa hồ cảm nhận được hắn khinh miệt, Sở Thiết Sinh cũng ý thức được phải làm chính sự, ngồi thẳng người nói:
- Căn cứ tình huống trước đó đến xem, Tổ An và Tần Vãn Như hơn phân nửa giấu ở Kỷ gia, đáng tiếc có Khương La Phu che chở, chúng ta không cách nào đi vào bắt người, làm sao bây giờ?
Hồng Trung ngồi ở một bên, cầm chén trà khẽ nhấp một ngụm:
- Yên tâm đi, Tần Vãn Như đã trúng Công Ngưu Nãi, lại trúng Tồi Tâm Quyền , cả hai kết hợp thần tiên khó cứu. Vốn ta còn có chút cố kỵ tên tuổi của Kỷ thần y, sợ hắn có biện pháp gì, nhưng chúng ta đã xác nhận hắn ra ngoài. Như vậy dựa vào Kỷ Tiểu Hi, làm sao cứu người được.
Sở Thiết Sinh có chút khó chịu, trước kia thời điểm Sở Trung Thiên ngồi ở đây, Hồng Trung đều cung cung kính kính đứng ở một bên chờ phân phó, bây giờ hắn như vậy hiển nhiên là không coi mình thành gia chủ.
- Vậy vạn nhất Tổ An tuyên dương sự tình hôm nay, gây nên người khác hoài nghi thì làm sao bây giờ?
Sở Thiết Sinh thầm kêu đáng tiếc, Tần Vãn Như lại chết như vậy, thật là phung phí của trời, đều tự trách mình trước đó sắc mê tâm khiếu, để cho nàng chạy.
Hồng Trung hừ lạnh:
- Yên tâm, chúng ta đã giội nước bẩn trước, đến thời điểm đó coi như hắn nói ra cái gì bất lợi, mọi người sẽ chỉ nghĩ hắn vì trả thù chúng ta; lui vạn bước mà nói, dù có người hoài nghi, cũng chỉ hoài nghi mà thôi, bọn họ không có chứng cứ, ngươi ngồi vững vàng vị trí Sở gia gia chủ, còn có ta giải thích thay ngươi, mọi người khẳng định sẽ tin tưởng ngươi.
Đùng... đùng... đùng!
Sở Thiết Sinh còn chưa kịp trả lời, bên ngoài đã vang lên tiếng vỗ tay, chỉ thấy Tổ An vỗ tay đi tới:
- Thật giỏi tính toán, Hồng đại quản gia bình thường được công nhận đàng hoàng chính trực, khi chơi âm mưu quỷ kế lại càng thêm âm hiểm độc ác.
- Tổ An!
Thấy hắn đi tới, hai người giật mình, bỗng nhiên đứng dậy.
- Sao ngươi lại tiến đến!
Sở Thiết Sinh nhìn ra ngoài, phải biết xung quanh thư phòng có tâm phúc của bọn họ, làm sao lại để hắn vô thanh vô tức xuất hiện ở đây.
Hồng Trung thầm mắng ngu xuẩn, hắn đã xuất hiện ở đây, như vậy những thị vệ bên ngoài tự nhiên là bị giải quyết rồi.
Có điều tuy trước đây hắn kiến thức qua thân thủ của Tổ An, nhưng lưu cho hắn ấn tượng sâu nhất chỉ là chữ nhanh, không có khả năng vô thanh vô tức giải quyết hết những thị vệ kia.
- Đương nhiên là đi tới, thân là cô gia của Sở gia, ta về nhà chẳng lẽ còn cần ngươi cho phép?
Tổ An bình tĩnh nói.
- Cô gia? Hừ, chim sẻ bay lên đầu cành còn thật nghĩ mình là Phượng Hoàng, rời Sở Sơ Nhan, ngươi chẳng là cái thá gì, nhà họ Sở từ trên xuống dưới người nào chính thức xem ngươi là cô gia?
Sở Thiết Sinh cười lạnh.
Hồng Trung cau mày nói:
- Đừng nói nhảm, trực tiếp bắt lấy hắn lại nói.
Hô hấp của Sở Thiết Sinh cứng lại, nghĩ thầm ngươi còn phân phó ta, đến cùng ngươi là gia chủ hay ta là gia chủ?
Thấy Hồng Trung không có ý tứ xuất thủ, hắn khẽ cắn môi, chỉ có thể tự mình ra tay, ai bảo tu vi của đối phương cao hơn hắn chứ.
Nhìn Sở Thiết Sinh nhào tới, Tổ An không tránh không né, đứng ở đằng xa cười lạnh.
Thấy hắn trấn định như vậy, đặc biệt là nụ cười cổ quái kia, trong lòng Sở Thiết Sinh run rẩy, có điều hắn dù sao cũng là Lục phẩm, còn có Hồng Trung ở một bên áp trận, thằng ranh con này còn có thể lật ra sóng gió gì.
Mắt thấy bàn tay sắp đánh trúng đối phương, bỗng nhiên sau lưng đối phương xuất hiện một ngón tay.
Ngón tay kia già nua, như cành cây mục nát, bộ dáng nhẹ nhàng đụng một cái sẽ gãy.
Lúc này bên tai truyền đến tiếng hô kinh hãi của Hồng Trung:
- Mau lui lại!
Tóc gáy toàn thân Sở Thiết Sinh dựng đứng, đáng tiếc hắn căn bản không kịp phản ứng, ngón tay kia đã điểm trúng mi tâm.
Toàn thân hắn cứng đờ, trên mặt vẫn còn duy trì tất cả biểu lộ vừa rồi, nhưng ánh mắt đã triệt để mất đi sắc thái, cả người nặng nề té lăn trên đất.
Hồng Trung vốn muốn vọt qua cứu giúp, nhưng nhìn thấy Sở Thiết Sinh bị miểu sát, hắn vội vàng ngừng lại thân hình.