Tu vi của hắn cao hơn Sở Thiết Sinh, nhưng tuyệt đối không thể miểu sát đối phương, chứng minh người tới tu vi cao hơn hắn không ít.
Huống chi vừa rồi hắn cũng không thấy rõ ràng, chỉ cảm thấy huyền ảo, thậm chí hắn hoài nghi nếu vừa rồi mình là Sở Thiết Sinh, cũng chưa hẳn tránh thoát được.
- Mễ... Mễ lão đầu?
Lúc này Hồng Trung đã thấy rõ hình dạng của đối phương, thân là quản gia, hắn tự nhiên nhận ra từng người trong phủ, đây không phải lão đầu trồng hoa ngày bình thường kiệm lời ít nói sao?
Trên mặt Mễ lão đầu lộ ra nụ cười, chỉ bất quá ở trên khuôn mặt nhăn nheo kia, cười rộ lên lại cực kỳ khiếp người:
- Trí nhớ của Hồng quản gia thật không tệ, ngay cả tiểu nhân vật như ta cũng nhớ rõ ràng.
Tổ An nhìn Sở Thiết Sinh nằm trên đất chết không nhắm mắt, nhịn không được nuốt nước miếng, hắn biết tu vi của Sở Thiết Sinh, nếu mình đối mặt, chỉ sợ không phải đối thủ của hắn.
Kết quả một cao thủ Lục phẩm như vậy, lại bị Mễ lão đầu dùng ngón tay giết chết.
Vậy nếu mình lên, Mễ lão đầu dùng ánh mắt cũng có thể trừng chết ta?
Lúc này toàn thân Hồng Trung kéo căng, nhìn chằm chặp lão đầu trước mắt:
- Không nghĩ tới ta và Minh Nguyệt Công đều nhìn nhầm, trong phủ lại cất giấu một cao thủ như vậy mà không biết...
Hắn nói được nửa câu, thân hình bỗng nhiên động.
Hiển nhiên hắn định dùng nói chuyện phân tán lực chú ý của Mễ lão đầu, sau đó thừa cơ đánh lén.
Không thể không nói, người thành thật một khi âm hiểm, sẽ càng thêm xảo trá khó lường.
- Cẩn thận!
Tổ An vội vàng nhắc nhở, kết quả phát hiện Mễ lão đầu vẫn đứng tại chỗ bất động.
Một khắc này thân thể gầy còm như trong nháy mắt cao lớn.
Ai, xem người ta!
Lúc nào mình mới có thể trang bức như thế.
Hồng Trung cũng thấy Mễ lão đầu không hề động, trong lòng có chút do dự, bất quá nghĩ lại, dù tu vi của đối phương cao hơn hắn, nhưng khinh thường như thế, tuyệt đối sẽ trả giá thê thảm.
Có thể tu luyện tới Thất phẩm, hắn cũng là thiên tài trong mắt người xung quanh, tư chất và tâm tính đều không thiếu, cho nên trong điện quang thạch hỏa, hắn đã làm ra phán đoán tốt nhất, chính là nhân cơ hội này liều mạng một lần, tốt nhất có thể trọng thương đối phương.
- Tồi Tâm Quyền!
Hắn nộ hống, mặt ngoài nắm tay hiện lên lưu quang, không giống lúc trước đánh Tần Vãn Như, một quyền này của hắn là nắm tay thật bành trướng, bởi vì một quyền này hắn dùng ra tất cả tu vi, ôm lấy khí thế thẳng tiến không lùi, không có chút giữ lại nào.
Tổ An ở một bên cũng không tự chủ được lùi lại mấy bước, cho dù ở bên cạnh, thời điểm đối phương xuất quyền kình khí cường đại, đã để người đứng không vững, hô hấp không thông, cũng không biết Mễ lão đầu đối mặt uy áp như thế nào.
Một quyền khí thế hung hung đánh về phía Mễ lão đầu, như một giây sau sẽ xé hắn thành mảnh nhỏ.
Bất quá chỉ nháy mắt, không khí cuồng bạo trong phòng bỗng nhiên an tĩnh lại.
Chỉ thấy Mễ lão đầu hời hợt nâng tay trái, nắm lấy bàn tay của Hồng Trung.
Bàn tay của Hồng Trung đã khôi phục kích thước bình thường, chỉ thấy hắn ra sức muốn rút tay về, đáng tiếc không nhúc nhích tí nào.
Khuôn mặt đã trướng đến đỏ bừng, mái tóc ngày bình thường chải cẩn thận tỉ mỉ lúc này trở nên lộn xộn, cả người chật vật không chịu nổi.
- Tu vi của ngươi ở Minh Nguyệt Thành đã coi như không tệ, chỉ tiếc đặt trong thiên hạ, lại không đáng giá nhắc tới.
Mễ lão đầu vừa dứt lời, tay đã gập lại.
Răng rắc… cổ tay của Hồng Trung bị vặn gãy.
Tổ An hít sâu một hơi, nhìn thôi cũng thấy ê răng!
Hồng Trung kêu thảm thiết, Mễ lão đầu nhướng mày, duỗi ra ngón tay, trực tiếp điểm lên trán đối phương, tiếng kêu thảm thiết của Hồng Trung im bặt, ánh mắt mất đi quang mang, vô lực té lăn ở trên đất.
Mễ lão đầu lau ngón tay, nhàn nhạt nhìn Tổ An:
- Đã giải quyết, chuyện còn lại giao cho ngươi.
Tổ An như còn ở trong mộng, phải biết trước đó hắn và Tần Vãn Như đối mặt cục diện này mặt ủ mày chau, nghĩ rất nhiều biện pháp cũng không có nắm chắc bình định được phản loạn.
Kết quả Mễ lão đầu tùy tiện tới, hai ngón tay đâm chết hai kẻ cầm đầu.
Sự tình ở dưới cái nhìn của bọn họ rất khó, nhưng lại giải quyết dễ dàng như vậy.
Trước kia biết đây là thế giới thực lực vi tôn, nhưng dù sao cũng từ thế giới văn minh xuyên tới, trong lúc nhất thời còn không chuyển biến kịp.
Cho đến giờ phút này, hắn đã triệt để rung động, mới biết ở thế giới này, thực lực ý vị như thế nào.
Mễ lão đầu lại khôi phục bộ dáng già nua, biến mất ở trong màn đêm.
Lúc này Tổ An mới hồi phục tinh thần lại, thị vệ trong phủ cũng nghe tin chạy tới.
Tổ An dứt khoát xách thi thể Hồng Trung và Sở Thiết Sinh đi ra ngoài, đối mặt với mọi người rút đao chỉ mình, trầm giọng nói:
- Sở Thiết Sinh cấu kết Hồng Trung, phạm thượng làm loạn, ý đồ vô lễ với phu nhân, bây giờ đầu đảng tội ác đã đền tội, người còn lại đều bị tặc tử che đậy lôi kéo. Ta đã được phu nhân bày mưu đặt kế, toàn quyền xử lý việc này, hiện tại bỏ vũ khí xuống đầu hàng, chuyện cũ sẽ bỏ qua.
- Tỷ phu, tỷ phu ...
Một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn khóc sướt mướt chạy đến, trực tiếp bổ nhào vào trong ngực hắn.
Vốn Sở Hoàn Chiêu bị cấm túc ở trong phòng không được đi ra, kết quả bên này xảy ra chuyện, rất nhiều thị vệ vội vàng chạy tới, thủ vệ ở ngoài phòng cũng rời đi, dù sao Sở Thiết Sinh và Hồng Trung quan hệ đến tương lai của bọn họ.
Sở Hoàn Chiêu thấy thế vốn định chạy trốn, ai biết nghe được thanh âm của Tổ An, đêm hôm nay phát sinh quá nhiều sự tình để cho nàng sợ hãi và kinh hoảng, nhưng lại phải ra vẻ kiên cường, bây giờ nhìn thấy Tổ An, liền nhịn không được nữa.