Những thị vệ ở xung quanh hai mặt nhìn nhau, bên trong vốn có một bộ phận rất lớn là người chủ phòng, chỉ là chủ phòng không người, bọn họ chỉ có thể nước chảy bèo trôi, bây giờ Tổ An hiện thân, lại thêm Nhị tiểu thư cũng ở đây, còn thân mật với Tổ An như vậy, như vậy trước đó nghe đồn hơn phân nửa là giả, cho nên mọi người vô ý thức tin tưởng Tổ An nói.
Một phần thị vệ khác là tâm phúc mà Sở Thiết Sinh và Hồng Trung thu mua nhiều năm, mặc dù có tâm phản kháng, nhưng nhìn thấy Sở Thiết Sinh và Hồng Trung đã chết, bọn họ liền mất đi chỗ dựa.
Sở Thiết Sinh và Hồng Trung, đặc biệt là tu vi của Hồng Trung, mọi người đều biết, ngay cả bọn hắn cũng bị Tổ An giết, người khác ở đâu là đối thủ?
Huống chi Tổ An còn cố ý tuyên bố không truy cứu trách nhiệm của người khác.
Thế là bọn họ bắt đầu ném binh khí xuống đất.
Có người dẫn đầu, ném cũng càng ngày càng nhiều.
Sau cùng ngay cả tâm phúc của hai người cũng nhận mệnh ném vũ khí đầu hàng.
Nhìn tình huống trước mắt, Tổ An thở dài nhẹ nhõm, nếu như nhóm người này thật ngoan cố chống lại, còn sẽ rất phiền phức.
Dù sao Hồng Trung và Sở Thiết Sinh không phải hắn giết, hắn còn không có năng lực trấn áp toàn trường.
Sau đó hắn để những thị vệ này tự tổ chức, khôi phục chức vị trước kia.
Hắn còn nhớ trong Tam Quốc Chí, Vương Doãn dùng mỹ nhân kế giết Đổng Trác, sau đó đuổi tận giết tuyệt quân Tây Lương, kết quả để quân Tây Lương cùng đường mạt lộ tạo phản, triệt để đè sập Đông Hán Vương Triều.
Cho nên hắn không dám xử lý bộ hạ cũ của Hồng Trung và Sở Thiết Sinh.
Bất quá lập danh trạng vẫn phải làm, người nhà của Hồng Trung và Sở Thiết Sinh đều bị khống chế lại, chờ Tần Vãn Như trở về lại xử trí.
Đang lo không có nhân thủ, cho nên liền để nhóm người này đi, cũng coi như triệt để cắt đứt hậu hoạn.
Đám người kia muốn lấy công chuộc tội, đều vội vàng đi khống chế người của nhị phòng.
Để người ngoài ý muốn là, Sở Hồng Tài lại bị Sở Thiết Sinh phái người giam giữ, từ trong miệng mọi người biết được, nguyên lai hắn vẫn luôn phản đối Sở Thiết Sinh phản loạn, cho nên hai cha con bất hoà.
Bất quá bất hoà quy bất hoà, nhưng Sở Thiết Sinh dù sao cũng là phụ thân của hắn, biết phụ thân bị Tổ An giết, hai mắt hắn đỏ thẫm muốn tìm Tổ An báo thù.
Nhìn hệ thống không ngừng +999 +999 +999… điểm nộ khí, Tổ An cũng không cao hứng nổi.
Thù giết cha không đội trời chung, Sở Hồng Tài có phản ứng như vậy là rất bình thường.
Vốn trảm thảo trừ căn là lựa chọn lý trí nhất, nhưng trước kia hai người chung đụng mấy lần còn rất tốt, xem như bằng hữu; lại thêm lần này Sở Hồng Tài công nhiên phản đối Sở Thiết Sinh phản loạn, tính cách để cho người khâm phục, cho nên Tổ An thủy chung không hung ác nổi, chỉ có thể phái người trông giữ.
Mặt khác bên Hồng Trung, hắn một người cô đơn, trừ con trai là Hồng Tinh Ứng, nhưng tựa hồ Hồng Tinh Ứng sớm nhận được tin tức, chờ người đi qua, hắn sớm đã cao chạy xa bay.
Tổ An cũng không để ý, vội vàng phái người đi đón Tần Vãn Như về.
Thời điểm chờ tin tức, trong lòng Tổ An hơi động, tìm đồ vật trên người Sở Thiết Sinh một chút, sau cùng tìm được hai cái bình sứ, một cái viết Công Ngưu Nãi, đây chính là loại độc trước đó Tần Vãn Như trúng, ngay cả Kỷ Đăng Đồ cũng nhớ mãi không quên.
Hừ, phải thu, bằng không để Kỷ Đăng Đồ lấy được, không biết sẽ đi tai họa bao nhiêu phụ nữ đàng hoàng.
Ngay sau đó hắn lại phát hiện một cái bình sứ xanh biếc, phía trên viết Lãng Ưu Thủy.
- Lãng Ưu Thủy?
Tổ An sững sờ, đây là vật gì? Nghe tên rất có ý thơ, chỉ không biết có hiệu quả gì.
Bằng không lại tìm Kỷ Tiểu Hi thử thuốc?
Trong đầu Tổ An toát ra bộ dáng dữ tợn gào thét của Kỷ Đăng Đồ, nếu để hắn biết mình giày vò nữ nhi bảo bối của hắn như vậy, còn không tìm mình liều mạng.
Toàn thân lạnh run, vội vàng bỏ ý niệm này đi, cất vào không gian của Lưu Ly Bảo Châu, về sau chậm rãi điều tra tác dụng của nó.
Lại nói một bên khác, Tần Vãn Như nhìn thấy thị vệ Sở gia tìm đến, phản ứng đầu tiên là chỗ ẩn thân bại lộ, nghĩ hành động của Tổ An thất bại, còn lo lắng an nguy của hắn.
Sau khi người đưa tin liên tục cam đoan, lại thêm nàng cũng nhớ đối phương xưa nay trung tâm, lúc này mới nửa tin nửa ngờ trở lại Sở gia.
Người Sở gia thấy Tần Vãn Như xuất hiện, tảng đá trong lòng cũng triệt để thả xuống.
Dù sao trước đó Tổ An nói đều là lời nói của một bên, mặc dù hắn là cô gia của Sở gia, nhưng chủ sự chính thức của Sở gia vẫn là lão gia và phu nhân.
Tần Vãn Như an bài xử lý các sự tình còn lại, tìm thời gian nhàn rỗi kéo Tổ An đến một bên, kinh ngạc nhìn hắn:
- Ngươi làm sao làm được?
- Cái gì làm sao làm được.
Tổ An cười nói.
- Đương nhiên là Hồng Trung và Sở Thiết Sinh.
Tần Vãn Như tràn đầy nghi hoặc.
- Bọn họ một cái Thất phẩm, một cái Lục phẩm, đều không phải là ngươi có thể đối phó, huống chi bên cạnh bọn họ còn có vô số hộ vệ, sao lại bị ngươi giết chết?
Tổ An ngạo nghễ nói:
- Thực ra... ta là cao thủ.
Tần Vãn Như tự nhiên không tin, nàng gặp qua Tổ An xuất thủ, tuy tu vi không tệ, nhưng còn không tới loại cấp độ này.
Nhưng thi thể của Hồng Trung và Sở Thiết Sinh còn ở nơi này, không tin không được nha.
Nghĩ đến lúc Sở Sơ Nhan gần đi căn dặn nàng tín nhiệm Tổ An, nàng không khỏi âm thầm cảm thán, ở phương diện con mắt tinh tường, mình thật kém xa Sơ Nhan.
Có điều nàng lập tức nghĩ tới một chuyện khác, sắc mặt không khỏi mất tự nhiên.
Về sau nên làm sao đối mặt nữ nhi đây.