Lúc này Sở Nguyệt Pha cũng tươi cười chạy tới thăm hỏi:
- Đại tẩu, ngươi không có chuyện gì thực quá tốt, trước đó ta còn một mực lo lắng ngươi.
Tần Vãn Như thu lại suy nghĩ hỗn loạn:
- Hừ, nhìn thấy ta trở về sợ là ngươi rất thất vọng nha? Trước đó ta xảy ra chuyện cũng không thấy ngươi làm cái gì.
Trong quá trình Sở Thiết Sinh mưu phản, tam phòng nhất mạch một mực không có động tĩnh, giống như căn bản không thấy.
Sở Nguyệt Pha cười khổ nói:
- Đại tẩu, trước đó trong nhà đột nhiên phát sinh biến cố, ta còn không kịp phản ứng, các ngươi liền chạy mất. Khi đó Sở Thiết Sinh và Hồng Trung cấu kết thế lớn, nếu ta dám dị nghị, thì cả nhà chúng ta sẽ bị bọn họ giết chết.
- Người ở dưới mái hiên, ta chỉ có thể lá mặt lá trái, ở trong tối lôi kéo lực lượng, chờ đợi thời cơ phù hợp nghênh đón đại ca và đại tẩu trở về.
Tần Vãn Như biết hắn mồm mép bịp người, cười lạnh nói:
- Không biết lúc nào mới là thời cơ phù hợp trong miệng ngươi?
Sở Nguyệt Pha cười làm lành nói:
- Tỉ như vừa rồi, nếu không phải ta phái người trợ giúp, chỉ sợ A Tổ sẽ không dọn sạch thế lực còn sót lại của Hồng Trung và Sở Thiết Sinh nhanh như thế.
Tần Vãn Như biết hắn là loại gió chiều nào theo chiều nấy, chí ít không có ngay từ đầu cấu kết với Sở Thiết Sinh, cho nên không tiện làm khó, thuận thế gõ một chút là được.
Sau đó đi qua tìm Sở Hoàn Chiêu, nghĩ đến hai ngày này nàng khẳng định sẽ lo lắng hãi hùng.
Nhưng ai biết thời điểm nàng tìm tới Sở Hoàn Chiêu, đối phương đang cuộn ở trong ngực Tổ An ngủ, khóe mắt còn ẩn ẩn vươn nước mắt.
- Xuỵt ...
Nhìn thấy Tần Vãn Như tới, Tổ An làm thủ thế im lặng, tỏ ý nàng không nên đánh thức Tiểu Chiêu.
Tần Vãn Như nhướng mày, bất quá nhìn thấy Tiểu Chiêu ôm cánh tay của Tổ An thật chặt, trong lòng âm thầm thở dài một hơi:
- Oan nghiệt!
Cách một hồi, Tổ An bế Sở Hoàn Chiêu vào giường, thay nàng đắp kín mền mới ra ngoài:
- Phu nhân, hai ngày nay Tiểu Chiêu một mực lo lắng chúng ta, cơ hồ không chợp mắt, vừa rồi mới hoàn toàn trầm tĩnh lại.
Tần Vãn Như cười yếu ớt:
- Nha đầu này bình thường tinh nghịch ham chơi, không nghĩ tới còn hiếu tâm như vậy, cũng không uổng công ta yêu thương nàng.
Sau đó thần sắc nàng trầm xuống:
- Ngươi đối với Tiểu Chiêu là có tâm tư gì?
Tổ An sững sờ:
- Không có tâm tư gì, ta chỉ xem nàng như muội muội đáng yêu.
- Vậy thì tốt.
Sắc mặt của Tần Vãn Như hòa hoãn.
- Bất quá về sau ngươi chú ý một chút, tuy hiện tại nàng còn nhỏ, nhưng qua vài năm sẽ phải lấy chồng, suốt ngày cùng ngươi ôm ôm ấp ấp, truyền đi sẽ tổn hại danh tiết của nàng, chỉ sợ không có nhà nào nguyện ý lấy.
Tổ An cười ha ha:
- Tiểu Chiêu khả ái như vậy, làm sao không ai muốn đây, nếu thật không ai muốn, ta muốn!
Khuôn mặt của Tần Vãn Như trong nháy mắt đỏ bừng, tiện tay nắm lên một cái chổi lông gà truy đánh hắn:
- Ngươi cái hỗn đản này, quả nhiên đánh lấy chủ ý kia!
Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +233 +233 +233...
Tổ An vừa tránh né, vừa cầu xin tha thứ:
- Phu nhân đừng đánh, đùa một chút mà thôi...
Mễ lão đầu núp trong bóng tối chú ý thấy một màn này, trên mặt lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Không tệ không tệ, tiểu tử này còn có bản lĩnh hơn ta tưởng tượng.
Vốn cho rằng cần mình đoạt xá xong, sau đó sẽ chậm rãi đứng vững gót chân ở trong phủ, không nghĩ tới Tổ An tinh linh cổ quái, lại triệt để được Sở gia tán thành, lần này còn lập xuống đại công, về sau ở Sở gia địa vị sẽ nước lên thì thuyền lên.
Càng ngoài ý muốn là, Tổ An không chỉ được Đại tiểu thư tiếp nhận, còn quan hệ vô cùng tốt với Nhị tiểu thư, hắn thấy, sau khi mình trở thành Tổ An, chỉ cần thi chút thủ đoạn, Nhị tiểu thư chính là vật trong bàn tay.
Thậm chí ngay cả Sở phu nhân, tựa hồ thái độ với hắn cũng rất kỳ quái.
Sống nhiều năm như vậy, mặc dù thân thể hắn không được, nhưng nhìn nhiều xem nhiều, lý luận phong phú hơn bất kỳ ai nha.
Hắn vừa nhìn liền biết Sở phu nhân có tình cảm đặc thù với Tổ An, tuy không rõ ràng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được.
Hắn cảm thấy chỉ cần thủ đoạn phù hợp, đưa Sở phu nhân lên giường cũng không phải không được.
Nếu không thì dùng Lãng Ưu Thủy, Tổ An không biết đồ chơi kia có tác dụng gì, nhưng hắn rõ ràng.
Có lẽ vì sống tàn khuyết quá lâu, bị đè nén thảm, Mễ lão đầu ở phương diện này khát vọng vượt xa người bình thường.
Hơn nữa làm nam nhân lớn tuổi, hắn thấy thiếu phụ chín mọng như Tần Vãn Như càng có sức hấp dẫn.
Tổ An này quả nhiên quá trẻ tuổi, lại còn nghĩ phải chọn người nào, nam nhân chính thức, đương nhiên là thu sạch!
Tài liệu đều đã tìm đủ, trong hai ngày này có thể cử hành nghi thức đoạt xá, ta sẽ được tân sinh!
Nghĩ đến tài phú của Sở gia, các loại kiều thê mỹ quyến đều là của mình, trong mắt Mễ lão đầu lóe lên khát vọng hừng hực.
Hắn liên tục cười lạnh, tiểu tử Tổ An này lại còn tận lực gạt ta, nhưng hắn nào biết ta đã phát giác được khí tức bảo bối của mình!
Trước đó còn lo lắng sau khi đoạt xá không thể hạ táng thân thể hoàn chỉnh, hiện tại lo lắng sau cùng đã không còn.
Tiểu tử thúi Tổ An kia dám lừa hắn, bị đoạt xá cũng là báo ứng.
- Ha ha ha ...
Trở lại phòng mình, Mễ lão đầu kiềm nén không được đắc ý trong lòng, ngửa mặt lên trời cười rộ lên.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến tiếng ho khan:
- Tiểu Anh Tử, đến cùng là sự tình gì để ngươi cao hứng như vậy.
Nghe được thanh âm này, toàn thân Mễ lão đầu run lên, nụ cười trên mặt trong nháy mắt cứng đờ, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Một lão giả đã đứng ở cạnh giường, vừa lấy khăn tay che miệng ho khan, vừa cười như không cười nhìn hắn.