Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 732 - Chương 732: Quỳ Hoa Nhất Chỉ Vs Đại Tinh La Thủ

Chương 732: Quỳ Hoa Nhất Chỉ Vs Đại Tinh La Thủ Chương 732: Quỳ Hoa Nhất Chỉ Vs Đại Tinh La Thủ

Trong lòng Tổ An giật mình, tu luyện Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh có thể được vĩnh sinh?

Đến thế giới này thời gian dài như vậy, hắn cũng biết một số thường thức, chính là tu vi lại cao, cũng sợ năm tháng mài mòn, mặc kệ ngươi là siêu cấp cường giả như thế nào, cuối cùng vẫn sẽ hóa thành một nắm cát vàng, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói ai có thể vĩnh sinh bất diệt.

Chẳng lẽ Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh thật có hiệu quả này?

Khó trách tu luyện gian khổ như thế, dù tăng một tiểu cấp cần Nguyên Khí Quả cũng là con số trên trời.

- Vốn hoàng thượng nghĩ các ngươi không tìm được Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, tất cả đều gặp nạn, mọi người còn thương tâm khổ sở thật lâu.

Sau đó lời nói của Vi Hoàn xoay chuyển.

- Bất quá về sau điều tra mới phát hiện được kỳ quặc.

- Dù ngươi thiết kế rất khéo léo, để thi thể của đội tầm bảo đều thiếu một vị trí, giả bộ như bị Hung thú tập kích ăn hết, sau đó xảo diệu thêm ra một bộ thi thể thay thế ngươi.

Trên mặt Vi Hoàn lộ ra vẻ khâm phục.

- Bất quá duy chỉ có thi thể của ngươi là thiếu đầu lâu, khó tránh khỏi làm cho người hoài nghi. Cho nên đội điều tra một mực không kết án, thẳng đến về sau từ trong miệng một tiểu thái giám đã từng phục thị ngươi biết được, sau lưng ngươi có vết tích đặc thù, chúng ta mới xác định thi thể kia là giả.

Mễ lão đầu thở dài:

- Thì ra là thế, vốn ta đã rất cẩn thận, đáng tiếc ta không có cách nào nhìn thấy vết bớt sau lưng, cuối cùng thành ra sơ hở.

- Cái này gọi là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.

Vi Hoàn mỉm cười, hiển nhiên nhiều năm qua một mực truy tra sự kiện này, bây giờ rốt cục có kết quả.

Tổ An cũng hơi rõ ràng chân tướng, hơn phân nửa là Mễ lão đầu dẫn người tìm Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh trong truyền thuyết, sau đó nổi lên lòng tham, thuận tay giết đồng bạn, ngụy trang thành toàn quân bị diệt, chỉ bất quá vẫn bị phát hiện.

Hắn không khỏi có chút bội phục, gia hỏa này thật to gan lớn mật, ngay cả đồ vật của hoàng đế cũng dám tham ô.

Mễ lão đầu thở dài:

- Năm đó làm như vậy, là bởi vì không tìm được Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, lo lắng về cung sẽ bị thanh toán, lại thêm đã chán ghét cảnh ngươi lừa ta gạt trong cung, mới nghĩ ra kế sách ve sầu thoát xác, Vi công công cần gì phải dồn ép không tha.

- Không tìm được Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh?

Vi Hoàn cười lạnh.

- Ngươi cho rằng ta là tiểu hài tử ba tuổi? Giao đồ vật ra, ta còn có thể thay ngươi ở trước mặt hoàng thượng cầu xin lưu ngươi một mạng.

Mễ lão đầu biết không gạt được, cũng thở dài:

- Giao ra ta còn có thể sống sao, khinh ta là tiểu hài tử ba tuổi?

Vi Hoàn híp mắt lại, tiến lên một bước:

- Tiểu Anh Tử, xem ra ngươi là muốn ta động thủ.

Mễ lão đầu hừ lạnh:

- Ngươi xác định có thể thắng được ta như vậy?

Thời điểm nói chuyện đã đứng thẳng người, thân thể gầy còm nhìn có chút cao lớn.

Tổ An giật mình, biết hai người sắp ra tay, Mễ lão đầu ở trong lòng hắn một mực thâm bất khả trắc, Vi Hoàn cũng rất ngưu bức, lần trước nếu không phải mình đốt nhà hắn, dù Bùi Miên Mạn làm đủ chuẩn bị, cũng xém chút xong đời.

Cũng không biết hai người này đánh nhau, đến cùng ai thắng ai thua.

Cảm nhận được khí thế của Mễ lão đầu, Vi Hoàn cười ha ha:

- Tiểu Anh Tử, năm đó trong những thái giám, tu vi của ta xếp số một, ngươi thứ hai, không nghĩ tới nhiều năm như vậy, lòng tin của ngươi cũng lên cao.

Mễ lão đầu đáp:

- Có câu kẻ sĩ ba ngày không gặp lau mắt mà nhìn, tu hành giả coi trọng không sợ, không chân chính đánh qua, làm sao biết ai thắng ai thua.

Vi Hoàn gật đầu:

- Không tệ không tệ, tâm tính của ngươi bây giờ tăng lên không ít, khó trách trước đó có thể nhẹ nhàng diệt đi hai người làm loạn của Sở gia, bọn họ một cái Thất phẩm một cái Lục phẩm, tu vi cũng không tính thấp.

Đồng tử của Mễ lão đầu co rụt lại:

- Ngươi đều nhìn thấy.

Vi Hoàn mỉm cười:

- Trước đó không phải đã nói, ta một mực điều tra người bên cạnh Tổ An sao, tra xong học viện, tự nhiên là đến phiên Sở gia. Vốn Sở gia nhiều người như vậy, muốn tìm được ngươi cũng không dễ, không nghĩ đến ngươi lại chủ động xuất thủ, ta lại tìm không thấy ngươi, chẳng phải sống uổng nhiều năm như vậy sao.

Hắn lại hơi nghi hoặc nói:

- Nói đến ta cũng không hiểu, Sở gia phát sinh phản loạn, vì sao ngươi lại bốc lên nguy hiểm bại lộ tự mình xuất thủ? Chẳng lẽ gia hỏa Tổ An kia ở trong lòng ngươi phân lượng cao như vậy, ngươi vì hắn lại không để ý an nguy của mình?

Nơi xa sắc mặt của Tổ An cổ quái, đây cũng là hắn nghi ngờ nhất, muốn nói Mễ lão đầu tốt với hắn, có lúc xác thực rất tốt, truyền thần công, lại truyền thụ thân pháp; nhưng thỉnh thoảng lại từ trong mắt đối phương cảm nhận được âm hàn, đủ loại dấu hiệu cho thấy hắn trợ giúp mình là có mưu đồ khác.

Thế nhưng mưu đồ cái gì đây?

Chút tu vi ấy của hắn, gia thế bối cảnh, đều không đáng giá toan tính, còn Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh, đây đều là hắn trợ giúp mình mới lấy được, cho nên khẳng định không quan hệ.

Hệ thống Anh Hùng Bàn Phím hắn khẳng định không biết, bài trừ những thứ này, chẳng lẽ gia hỏa này mưu đồ dung mạo của ta?

Nghĩ tới đây, hoa cúc của Tổ An không khỏi xiết chặt.

Mễ lão đầu đáp:

- Người già thường có tưởng niệm nha, ngươi cũng rõ ràng người như chúng ta đã định trước vô hậu, ngươi còn có thân thích làm con nuôi, nhưng ta lại không có cái gì.

- Há, nguyên lai ngươi coi hắn thành con nuôi lưu truyền hương hỏa.

Vi Hoàn không còn hoài nghi, đối với thái giám như bọn hắn, đều thích tìm con nuôi, chính hắn cũng có rất nhiều nghĩa tử, nhưng Mễ lão đầu một cái cũng không có, đến lúc tuổi già động ý định này cũng rất bình thường.

Bình Luận (0)
Comment