- Đáng tiếc, năm đó chúng ta vẫn là bằng hữu uống rượu vui vẻ với nhau, không nghĩ tới hôm nay lại phải vật lộn sống mái.
Mễ lão đầu cũng cảm khái:
- Đúng vậy, trong đám người năm đó cùng một chỗ tiến cung, ta và ngươi quan hệ tốt nhất, bây giờ còn lại cũng chỉ có hai người chúng ta...
Hắn nói được nửa câu, bỗng nhiên động, thân hình giống như quỷ mị xuất hiện ở bên cạnh Vi Hoàn, nhất chỉ điểm qua sườn bộ, trên đầu ngón tay thậm chí còn hơi nổi lên một đóa Quỳ Hoa tinh xảo.
Nơi xa Tổ An nhìn mà nội tâm chấn động mãnh liệt, hắn đã nhận ra thân pháp của đối phương chính là Quỳ Hoa Huyễn Ảnh, thời điểm mình thi triển Quỳ Hoa Huyễn Ảnh, đã tự nhận cực kỳ mau lẹ, nhưng so sánh với đối phương, quả thực là máy kéo so với Ferrari.
Trước đó Hồng Trung và Sở Thiết Sinh cũng chết ở dưới một chỉ này, lúc đó Mễ lão đứng tại chỗ động cũng không động, hiện nay lại thi triển tốc độ cao nhất, có thể nghĩ một chỉ này uy lực vượt qua trước đó gấp bao nhiêu lần.
Bất quá mặc dù tốc độ của Mễ lão đầu nhanh, nhưng Vi Hoàn lại như sớm ngờ tới, tay trái nâng lên, trực tiếp đối kháng với ngón tay.
Oanh...
Một cỗ khí lãng từ địa phương hai người giao thủ tản ra, cây cối trong phạm vi mấy trượng đều bẻ gãy, ngay cả đất đá trên mặt đất cũng bị thổi bay rất xa.
Nhìn thấy một tảng đá lớn nện xuống ở bên chân mình, Tổ An nghẹn họng trân trối, hai người này giao chiến trận thế không khỏi quá lớn rồi, hoàn toàn không phải tu hành giả bình thường có thể tưởng tượng.
Nghe nói đẳng cấp cao có thể mượn nhờ lực lượng thiên địa, hiện tại xem ra quả thế.
Bụi mù tán đi, hai người cách mấy trượng giằng co, Mễ lão đầu cau mày, không có tiếp tục tiến công, hiển nhiên vừa rồi đối phương phản ứng vượt quá hắn dự liệu.
Vi Hoàn cầm khăn tay che miệng ho khan vài tiếng, sau đó khặc khặc cười rộ lên:
- Tiểu Anh Tử ơi Tiểu Anh Tử, đã nhiều năm như vậy, không nghĩ tới ngươi vẫn gian trá như thế, vừa rồi xém chút rơi vào bẫy của ngươi.
Mễ lão đầu hừ lạnh:
- Luận gian trá ai vượt qua được ngươi, vừa rồi ngươi rõ ràng đã dự liệu, lại giả bộ như chủ quan, dẫn dụ ta đến công kích ngươi, nếu không phải ta thấy tình thế không đúng lui nhanh, chỉ sợ đã bị ngươi thừa dịp.
Tổ An nháy mắt mấy cái, nghe ý tứ của bọn hắn, vừa rồi trong nháy mắt đó, tựa hồ bọn họ giao thủ rất nhiều chiêu?
Bất quá vì sao ta chỉ nhìn thấy quyền chỉ đụng nhau một chiêu?
Vi Hoàn cười rộ lên:
- Trước kia có một vị quan viên nói rất hay, muốn làm quan thanh liêm, nhất định phải càng gian hơn tham quan mới có thể thành sự, đối với dạng gian trá như ngươi, tự nhiên cũng phải dùng thủ đoạn.
Mễ lão đầu thở dài:
- Qua nhiều năm như vậy, Đại Tinh La Thủ của ngươi đã luyện đến đỉnh phong, thật khiến người ta hâm mộ.
Vi Hoàn hừ lạnh:
- Quỳ Hoa Nhất Chỉ của ngươi không phải cũng vậy, vừa rồi xém chút bị ngươi đâm ra lỗ thủng.
Hai người thổi lẫn nhau một phen, rất nhanh lại rơi vào trầm mặc, hiển nhiên đều ngưng thần tĩnh khí tìm sơ hở.
Cách một hồi, bỗng nhiên Vi Hoàn lại ho khan kịch liệt.
Mễ lão đầu động, cùng hắn động còn có bông hoa trong hoa viên.
Nhìn vô số cánh hoa vây quanh bốn phía Mễ lão đầu, ẩn ẩn tạo thành một đóa Quỳ Hoa, thần sắc của Tổ An có chút cổ quái.
Chiêu thức xinh đẹp như vậy, nếu là một nữ tử mỹ lệ thi triển ra, đây tuyệt đối là cảnh đẹp ý vui, nhưng Mễ lão đầu thi triển, thật sự là uổng phí.
Nhìn vô số cánh hoa cuốn về phía mình, ánh mắt của Vi Hoàn ngưng tụ, nhanh chóng ném khăn tay ra.
Khăn tay vốn chỉ rộng vài tấc thấy gió liền lớn, trong nháy mắt mở lớn thành mấy chục trượng, như có thể che đậy cả tiểu viện.
Tổ An trợn mắt, vốn đang cảm thấy gia hỏa này mỗi ngày che ở bên miệng ho khan, trên khăn không biết có bao nhiêu đờm và vi khuẩn, ai biết lại là một pháp bảo.
Hơn nữa nhìn uy lực nhất định không phải phàm vật.
Bất quá trong lòng hắn vẫn có nghi hoặc, khăn tay nhỏ như vậy biến lớn, như vậy trước đó đờm dính trên khăn có biến lớn theo không?
Nghĩ đến nếu như bị chiếc khăn tay này trùm lên, coi như không bị siết chết, cũng sẽ buồn nôn chết.
Khăn tay kia đột nhiên mở ra, mặt ngoài hiện lên điểm điểm tinh quang, từ xa nhìn lại, giống như tinh vân đầy trời.
Chỉ thấy khăn tay nhanh chóng xoay tròn, bông hoa đầy trời hình thành Quỳ Hoa của Mễ lão đầu không ngừng bị khăn tay hút vào.
Sau đó khăn tay cuốn một cái, hình thành một đồ vật tương tự như kén tằm, trực tiếp bao phủ Mễ lão đầu.
Bất quá Mễ lão đầu cũng không phải ăn chay, rất nhanh có thể nhìn thấy xung quanh khăn tay xuất hiện điểm lồi ra, hiển nhiên hắn đang thi triển Quỳ Hoa Nhất Chỉ đâm bốn phía, nỗ lực phá xác lao ra.
Vi Hoàn không dám khinh thường, hai tay bày ra, trong miệng quát lớn:
- Đại Tinh La Thủ!
Chỉ thấy hai tay của hắn nổi lên điểm điểm tinh quang, như trước người ôm một viên cầu, không ngừng vỗ tới.
Giữa không trung xuất hiện từng cái thủ ấn màu lam, không ngừng đập về phía Mễ lão đầu.
Theo thủ ấn màu lam nhạt đè vào trên khăn tay to lớn, khăn tay rõ ràng lõm xuống.
Thậm chí Tổ An hoài nghi Mễ lão đầu ở bên trong có thể bị đập thành bánh thịt hay không.
Tuy hắn có chút hoài nghi mục đích của Mễ lão đầu, nhưng hai người dù sao cũng quen thuộc, vô ý thức vẫn hi vọng Mễ lão đầu chiến thắng.
Đương nhiên, tốt nhất là lưỡng bại câu thương, động cũng động không được.
Để hắn vui mừng là, Mễ lão đầu không có bị chế phục nhanh như vậy, chỉ thấy trong khăn tay nhanh chóng lồi ra, hiển nhiên hắn đang ở bên trong đối chưởng với Vi Hoàn.
Vi Hoàn nhướng mày, tần suất trên tay tăng tốc, chưởng ấn rơi xuống gấp hơn.