Đồng thời bốn phía khăn tay xuất hiện vô số chưởng ấn lồi ra.
Hiển nhiên hai người đang cách không đối chưởng.
Qua rất lâu, một móng tay thật dài từ trong khăn tay đâm xuyên ra, sau đó như một thanh đao sắc bén, thuận thế cắt khăn tay thành một lỗ hổng lớn.
Ngay sau đó một đóa hoa sen màu tím tràn ra, khăn tay bỗng nhiên căng phồng, sau cùng phanh một tiếng, nổ thành từng mảnh nhỏ.
Mễ lão đầu từ bên trong đi ra, thuận thế đứng ở trên nóc nhà lá, lạnh nhạt nói:
- Thực xin lỗi, không cẩn thận làm hư Tinh La Cân của ngươi.
Vi Hoàn lắc đầu:
- Có thể từ bên trong đi ra ngoài là bản lĩnh của ngươi, có cái gì phải xin lỗi. Bất quá càng khiến ta kinh ngạc là tu vi của ngươi cao hơn nhiều như vậy.
Mễ lão đầu cười hắc hắc:
- Vừa rồi ta cũng nói, kẻ sĩ ba ngày không gặp lau mắt mà nhìn.
- Thật sao, vậy ta muốn xem lau mắt mà nhìn như thế nào.
Vi Hoàn hừ lạnh, bỗng nhiên mũi chân điểm một cái, cả người như cương thi lao về phía Mễ lão đầu.
Tổ An thấy hai tay của hắn thẳng tắp duỗi dài về phía trước, nhìn không khác cương thi triều Thanh trong phim, nghĩ thầm chiêu thức kém cỏi như vậy, có tác dụng quái gì chứ.
Bất quá Mễ lão đầu lại như lâm đại địch, trực tiếp vận dụng Quỳ Hoa Huyễn Ảnh né tránh, về phần ngôi nhà hắn vừa đứng, hai tay của Vi Hoàn còn chưa đến, lại sớm tứ phân ngũ liệt.
Tổ An trợn mắt, mỗi một người đều là siêu nhân.
Mũi chân của Vi Hoàn đạp lên một cây trụ, sau đó cả người lại thẳng tắp lao về phía Mễ lão đầu.
Mễ lão đầu thi triển Quỳ Hoa Huyễn Ảnh tránh né, tùy thời phản kích.
Để Tổ An vô ngoài ý muốn là, hắn vốn cho rằng Quỳ Hoa Huyễn Ảnh đối với loại đi thẳng về thẳng này, sẽ có ưu thế rất lớn, nhưng trên thực tế mỗi lần Vi Hoàn vận động đường đi ngắn nhất, thời cơ xuất thủ nhanh nhất, nên không chỉ không có thiệt thòi, ngược lại chiếm không ít tiện nghi.
Dù sao Mễ lão đầu trên dưới tung bay càng thêm hao phí nguyên lực.
Quả nhiên, song phương giao thủ một đoạn thời gian, tốc độ của Mễ lão đầu hơi chậm, tuy không quá rõ ràng, nhưng Tổ An biết rõ Quỳ Hoa Huyễn Ảnh, nên có thể cảm giác được.
Tổ An biết nhãn lực và cảnh giới của Vi Hoàn cao hơn, dù sao muốn mỗi lần thời cơ và góc độ đều không sai chút nào, không có tu vi càng cao hơn, chỉ sợ căn bản không làm được.
Bất quá trong lòng hắn có chút kỳ quái, vì sao Mễ lão đầu không thi triển Đại Phong hoặc kỹ năng khác trong Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, công năng thuấn di của Đại Phong còn vượt xa Vi Hoàn, nếu thi triển ra, phối hợp Quỳ Hoa Huyễn Ảnh, rơi vào hạ phong hơn phân nửa là Vi Hoàn.
Chẳng lẽ hắn muốn bày ra thế yếu, sau đó ở thời khắc mấu chốt lại thi triển ra âm chết đối phương?
Đúng lúc này, giữa sân lại có biến cố, chỉ nghe Vi Hoàn cười ha ha:
- Bắt được ngươi rồi!
- Thiên La Địa Võng Thế!
Chỉ thấy song chưởng của hắn ôm tròn, sau đó bóng mờ giữa không trung hình thành một quả cầu ánh sáng màu xanh lam, vây quanh Mễ lão đầu ở bên trong, hai tay của hắn ép lại, quả cầu ánh sáng màu xanh lam lấy tốc độ mắt trần có thể thấy thu nhỏ lại.
Mễ lão đầu giật mình, vội vàng hô to một tiếng:
- Quỳ Hoa Nhất Chỉ!
Chỉ thấy mười ngón của hắn tung bay, không ngừng điểm tới bốn phía, địa phương bị hắn điểm trúng, hình thành từng gợn sóng giống như nước.
Bất quá chỉ lực đủ để miểu sát cao thủ Thất phẩm kia, lại đâm không phá quang cầu yếu ớt giống như bọt xà phòng.
Vi Hoàn mỉm cười:
- Vô dụng, đây là không gian pháp tắc mà những năm gần đây ta mới tìm tòi được, không phải lực lượng thế tục có thể phá giải.
- Không gian pháp tắc?
Tổ An giật mình, gia hỏa này đến cùng có tu vi gì.
Khó trách trước đó hắn nhảy lợi hại như vậy, nguyên lai là mượn nhờ không gian pháp tắc, ta liền nói vì sao ngay cả Quỳ Hoa Huyễn Ảnh cũng theo không kịp chứ.
Mễ lão đầu từ bỏ thi triển Quỳ Hoa Nhất Chỉ, quay đầu nhìn Vi Hoàn:
- Khó trách trước đó phá Tinh La Cân, ngươi không có chút đau lòng nào, nguyên lai đòn sát thủ của ngươi sớm đã thăng cấp.
- Đó là đương nhiên.
Vi Hoàn nói.
- Những năm này hầu hạ ở bên người hoàng thượng, ngẫu nhiên được hoàng thượng chỉ điểm, vượt xa chúng ta khổ tu 10 năm, nếu ta không có tiến bộ, sao dám tới đây tìm ngươi.
Thời điểm hắn nói chuyện, viên cầu màu lam nhạt giữa không trung càng ngày càng nhỏ, trung tâm viên cầu ẩn ẩn sụp đổ thành hắc mang, Mễ lão đầu khống chế không nổi thân hình, dần dần trôi về phía điểm hắc mang.
- Hắc động?
Tổ An nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, phát hiện thế giới này có rất nhiều thứ đã không thể dùng khoa học giải thích.
Mễ lão đầu thi triển Quỳ Hoa Huyễn Ảnh mấy lần, nhưng hắn phát hiện mình không chỉ không thể động, ngược lại thân hình bị hút nhanh hơn.
Vi Hoàn trầm giọng nói:
- Tiểu Anh Tử, nể mặt giao tình ngày xưa, ngươi bây giờ tự đoạn hai tay, ta sẽ thả ngươi đi ra, bằng không ngươi thật bị hắc mang hút vào, ngay cả bệ hạ cũng không cứu được ngươi.
- Tự đoạn hai tay?
Mễ lão đầu cười lạnh.
- Ta dù chết cũng sẽ không đầu hàng.
- Hà tất phải như vậy chứ.
Vi Hoàn cau mày nói.
- Chỉ cần ngươi giao ra Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, chưa hẳn không có đường sống, cần gì nhất định phải xúc động như vậy.
Mễ lão đầu cười ha ha:
- Chính bởi vì biết ngươi còn cần Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh trong tay của ta, cho nên ta mới có lòng tin không đầu hàng, ta không tin ngươi dám giết ta.
Vi Hoàn hừ lạnh, bất quá trên tay lại dừng áp súc quả cầu ánh sáng màu xanh lam, hắn rõ ràng nếu thật để Mễ lão đầu bị hắc mang phá hủy, Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh cũng mất, đến thời điểm đó làm sao ăn nói với hoàng thượng.