Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 735 - Chương 735: Ta Chỉ Qua Đường Mà Thôi

Chương 735: Ta Chỉ Qua Đường Mà Thôi Chương 735: Ta Chỉ Qua Đường Mà Thôi

Nhưng tu vi của đối phương quá cao, nếu trực tiếp thả hắn ra, hắn có đề phòng, lần sau muốn bắt được sẽ rất khó.

Thời điểm hắn do dự, Mễ lão đầu thừa dịp không gian xung quanh tạm thời vững vàng, đột nhiên ra tay.

- Bộ Bộ Sinh Liên!

Chỉ thấy hắn từng bước đạp lên hư không đi ra ngoài, mỗi một bước đều lưu lại một dấu chân, trên dấu chân lại có liên hoa dần dần nở rộ.

Tổ An nhìn mà trợn mắt hốc mồm, tuy bộ dáng của Mễ lão đầu xấu xí, nhưng thẩm mỹ thật quá đỉnh, mỗi một kỹ năng đều đẹp như vậy.

Nếu do một cô nương xinh đẹp sử dụng, tuyệt đối là tồn tại có thể miểu sát nam nhân.

Đừng nói Tổ An, ngay cả Vi Hoàn cũng có chút giật mình:

- Ngươi cũng sờ đến cánh cửa của không gian pháp tắc?

Mễ lão đầu mỉm cười, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên thi triển chiêu kia hơi vượt qua phạm vi năng lực của hắn, bây giờ bị phản phệ.

Vi Hoàn làm sao có thể buông tha cơ hội như vậy, trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Hai tay ở trong nháy mắt đập lên người Mễ lão đầu mấy cái, dù Mễ lão đầu ra sức phản kháng, nhưng vẫn bị hắn đập trúng ba chưởng.

- Phốc!

Mễ lão đầu phun máu tươi, chòm râu bạc phơ bị máu tươi nhiễm đỏ.

- Chậc chậc chậc, xem ra ngươi vẫn rất để ý thân phận thái giám của mình, dù già cũng phải làm chút râu giả gắn lên.

Vi Hoàn cũng không đuổi theo, hiển nhiên rất sợ Mễ lão đầu ngoan cố chống cự, bây giờ đối phương đã bị trọng thương, thời gian đứng ở bên mình, kéo càng lâu, máu chảy càng nhiều, thân thể sẽ càng suy yếu.

- Chẳng lẽ ngươi không ngại, trên miệng ngươi cũng dán không ít râu nha.

Mễ lão đầu lau vết máu ở khóe miệng, không cẩn thận làm chòm râu rơi xuống, biểu lộ không khỏi có chút đau lòng.

Vi Hoàn thẹn quá hoá giận, thanh âm cũng biến thành bén nhọn:

- Tiểu Anh Tử, ngươi là cố ý khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta sao, chẳng lẽ ngươi muốn chết như vậy.

- Muốn chết?

Mễ lão đầu buồn bã cười cười.

- Có thể sống, người nào lại muốn chết chứ.

Trong lòng Tổ An có chút ảm đạm, cho dù tới nay vẫn bận tâm Mễ lão đầu mưu đồ làm loạn với mình, nhưng nhận biết lâu như vậy, nhìn thấy hắn có kết cục như thế vẫn không khỏi thương cảm.

Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng ồn ào, động tĩnh bên này kinh động người Sở gia, đám người đang chạy về phía này xem xét.

Tổ An cân nhắc có nên để người Sở gia giúp đỡ không, bất quá suy nghĩ một chút cuối cùng lại thôi.

Ngay cả Hồng Trung cũng bị Mễ lão đầu miểu sát, mà tu vi của Vi Hoàn còn cao hơn Mễ lão đầu.

Tần Vãn Như chỉ có Lục phẩm, hơn nữa còn không thể động thủ, những người còn lại tuy được xưng tinh nhuệ, nhưng đối mặt Vi Hoàn, hoàn toàn là dê vào miệng cọp.

Nếu Sở Trung Thiên ở nhà thì đỡ, có điều hắn chỉ là Bát phẩm, tới đây hơn phân nửa cũng không đáng chú ý.

Trừ khi Hồng Bào Quân của Sở gia cùng tới, có lẽ có lực đánh một trận.

Sau khi đi vào thế giới này, Tổ An có chút không rõ, những người tu luyện này lực lượng cường đại như vậy, tại sao còn có quốc gia và quân đội tồn tại.

Về sau ở trong học viện đạt được giải đáp, tuy tu vi đơn thể của quân đội đẳng cấp không bằng tu hành giả, nhưng quân đội có thể mượn nhờ một loại trận pháp đặc thù, phân tán công kích của tu hành giả lên người mỗi một sĩ binh; đồng thời lại có thể kết hợp lực lượng của tất cả binh lính đi đối phó địch nhân.

Chính vì vậy, tu hành giả cao cấp ở trước mặt quân trận, cũng không đáng chú ý.

Cho nên tổ chức kết cấu và vũ lực cá nhân của quốc gia, mới duy trì được thăng bằng như vậy.

Thời điểm Tổ An đang tiếc nuối, Vi Hoàn cũng nói:

- Hừ, ta cũng lười phí lời với ngươi, bây giờ người Sở gia đang tới, trước bắt giữ ngươi lại nói.

Mễ lão đầu cười ha ha:

- Nào có dễ dàng như vậy!

Nói xong thân hình lóe lên, liền đến chỗ ẩn thân của Tổ An, ở trong ánh mắt hoảng hốt của hắn, một phát bắt được hắn, sau đó nhanh chóng bay đi.

Hiển nhiên Tổ An trốn ở chỗ này sớm đã bị hắn phát giác.

Tổ An muốn phản kháng, đáng tiếc thực lực của song phương sai biệt quá lớn, đối phương khẽ chộp đầu vai, toàn thân hắn đã không còn khí lực.

Tổ An mộng bức:

- Ta chỉ đi ngang qua!

- Im miệng!

Mễ lão đầu hừ lạnh, sau đó trực tiếp mang theo hắn bay đi.

Vi Hoàn ồ một tiếng, nơi này lại còn giấu người, vì sao vừa rồi mình không chú ý tới?

Có điều hắn không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng đuổi theo:

- Chạy đi đâu!

Người Sở gia chạy đến, vừa vẫn nhìn thấy Tổ An bị bắt đi, cả đám không khỏi lo lắng:

- A, cái kia hình như là lão nông trồng hoa trong phủ.

- Lão đầu khác là ai?

- Đó là ai ta nhiên không biết, bất quá ta thấy cô gia là bị bọn họ bắt đi!

...

Mọi người nghị luận ầm ĩ, đều la ó muốn đi cứu người.

Thành Thủ Bình nhảy ra nói:

- Nói vớ nói vẩn, cô gia chúng ta thần công cái thế, làm sao có thể bị hai lão đầu bắt đi, này là cô gia tương kế tựu kế, dự định một mẻ hốt gọn bọn hắn mới giả vờ bị bắt.

- Thành ca nói rất có đạo lý.

Mọi người gật đầu nói phải, dù sao trước đó cô gia giết cả Hồng Trung và Sở Thiết Sinh, bây giờ cô gia ở trong lòng bọn họ chính là thâm bất khả trắc, không có khả năng bị hai lão đầu bắt đi chật vật như vậy mới đúng.

Nghe được hai chữ Thành ca, Thành Thủ Bình có chút đắc ý, mình ở trong phủ nhiều năm như vậy, lúc nào được người tôn kính qua?

Hết thảy đều dựa vào cô gia, cho nên sau này nhất định phải ôm chặt bắp đùi của cô gia.

Vừa rồi có người dám bôi nhọ nói cô gia bị người bắt, lời như vậy nhất định phải lập tức ngăn cản, miễn cho ảnh hưởng hình tượng của hắn!

Bình Luận (0)
Comment