Lúc này Chu Lộ Quân kéo Thành Thủ Bình đến một bên:
- Ngươi xác định cô gia là tương kế tựu kế, hai lão đầu kia ít nhất cũng là Cửu phẩm.
- Cửu phẩm?
Thành Thủ Bình giật mình.
- Chẳng lẽ tu vi còn cao hơn lão gia?
- Đây là đương nhiên?
Phong Đại Ngưu ngạc nhiên nói:
- Mọi người đều biết, tu hành giả Cửu phẩm có thể bay trên trời, vừa rồi hai lão đầu kia nắm lấy cô gia bay đi, chẳng lẽ ngươi ngay cả cái thường thức này cũng không biết?
- Ta đương nhiên biết.
Thành Thủ Bình mạnh miệng nói, nhưng trong lòng chột dạ, không ngừng cầu nguyện, cô gia cô gia, ngươi phải an toàn trở về, bằng không ngày tốt của ta ở Sở gia cũng sẽ chấm dứt.
Lúc này Tổ An bị Mễ lão đầu nắm lấy bay ở trên không trung, nhìn phòng ốc dưới đất giống như đốm nhỏ, hắn nhịn không được nuốt nước miếng:
- Các ngươi muốn đánh thì đánh, bắt ta làm gì!
Hắn vừa mở miệng, gió lạnh trực tiếp rót vào, để hắn nói mơ hồ không rõ.
Mễ lão đầu hừ lạnh:
- Việc này ngươi cũng liên lụy, tự nhiên không thể ở ngoài.
- Liên quan gì tới ta?
Tổ An vừa nói xong bỗng nhiên ý thức được mình cũng biết Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, tựa hồ xác thực liên quan tới mình.
- Vậy ngươi nắm chắt một chút, rơi xuống sẽ xong đời.
- Yên tâm, rơi xuống nhiều lắm chỉ tàn phế, không chết được, nói không chừng còn có thể gia tăng công lực.
Mễ lão đầu ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Tổ An:
- ...
Biết Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh dựa vào bị đánh gia tăng công lực, có điều hắn cũng không muốn lấy loại phương thức này gia tăng công lực nha.
Lúc này thanh âm của Vi Hoàn từ phía sau truyền đến:
- Tiểu Anh Tử, vừa rồi ngươi đến cùng làm sao phát giác được tiểu tử này, ngay cả ta cũng không cảm ứng được hắn tồn tại.
Mễ lão đầu cười hắc hắc:
- Ta tự có biện pháp.
Tổ An sững sờ, vốn còn tưởng tu vi của song phương chênh lệch quá lớn, dẫn đến Minh Kính Phi Đài mất đi hiệu lực, nhưng nghe ý tứ của Vi Hoàn, thì hẳn không phải nguyên nhân này.
Vậy đến cùng vì cái gì để hắn phát hiện mình?
- Ngươi không nói ta cũng có thể đoán được, hơn phân nửa là ngươi hạ lạc ấn tinh thần ở trên người hắn.
Vi Hoàn cười lạnh.
- Không nghĩ tới ngươi coi trọng tiểu tử này như vậy, chẳng lẽ ngươi truyền Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh cho hắn?
Mễ lão đầu không trả lời, Tổ An lại giật mình.
Ai biết biến hóa của hắn đã bị Vi Hoàn nhìn ra:
- Quả thế, sớm biết như vậy, lúc trước cần gì phiền toái, trực tiếp ép hỏi hắn là được.
Mễ lão đầu hừ lạnh:
- Hiện tại hối hận đã muộn.
- Không muộn, đợi lát nữa bắt được các ngươi, cùng một chỗ khảo tra là được.
Trên mặt Vi Hoàn lộ ra nụ cười.
- Vốn còn lo lắng rất khó cạy được miệng của ngươi, nhưng tiểu tử này không khó lắm.
Từ đầu tới cuối bị coi là không khí, Tổ An khó chịu:
- Hai người các ngươi có hết hay không, có lời gì hạ xuống lại trò chuyện tiếp không được sao, ở trên này uống gió tây bắc rất thoải mái sao?
Tu vi của hắn kém xa hai người, ở trên không bị gió lạnh thổi đến tiểu huynh đệ teo lại mấy vòng rồi.
- Nguyên lai tiểu huynh đệ sợ hãi.
Vi Hoàn mỉm cười.
- Người bình thường lần thứ nhất bay cao như vậy sẽ có chút sợ hãi, đây là không thể tránh được, ngươi không cần cảm thấy xấu hổ.
Tổ An:
- ...
- Chút độ cao này đã muốn dọa ta? Trước kia ta ộng một chút lại bay ở trên không trung mười ngàn mét, ta có đi nói khoác khắp nơi sao?
Tổ An bất mãn nói.
- Mười ngàn mét!
Lời vừa nói ra, mặc kệ là Mễ lão đầu hay Vi Hoàn đều giật mình.
Bất quá hai người lập tức kịp phản ứng, Mễ lão đầu tức giận tới xém chút ném hắn ra:
- Xú tiểu tử, ngươi thổi da trâu càng lúc càng giỏi rồi.
Đến từ Mễ Liên Anh, điểm nộ khí +666!
Vi Hoàn tràn đầy đồng cảm:
- Tiểu Anh Tử, sao ngươi lại tìm gia hỏa không đáng tin cậy như vậy làm truyền nhân.
Đến từ Vi Hoàn, điểm nộ khí +666!
Nói đùa cái gì, càng lên cao, cương phong càng mãnh liệt, ngay cả bệ hạ cũng chưa hẳn có thể tới độ cao kia, ngươi là cái thá gì?
Tổ An bĩu môi:
- Không có kiến thức chính là không có kiến thức, hạ trùng khó có thể nói băng tuyết.
Hắn xác thực không có nói dối, trước kia đi máy bay, lần nào không phải ở trên 10 ngàn mét?
Thấy hắn ba hoa như vậy, Vi Hoàn không thèm để ý, lực chú ý lần nữa trở lại trên người Mễ lão đầu:
- Tiểu Anh Tử, có một việc ta rất hiếu kì, sao ngươi còn không sử dụng Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh?
Cái này cũng là nghi hoặc của Tổ An, vừa rồi hắn nghĩ vì sao Mễ lão đầu không sử dụng Đại Phong, Lam Phù… Mễ lão đầu tu luyện chậm nữa, cũng sẽ không thấp hơn mình chứ?
Hắn còn muốn mượn cơ hội nhìn xem tu luyện Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh tới đằng sau, sẽ có kỹ năng mới gì.
Đối mặt Vi Hoàn nghi hoặc, Mễ lão đầu trầm mặc không nói, hiển nhiên là không tính trả lời.
Vi Hoàn cũng không thèm để ý, ở phía sau tự nhủ:
- Nhiều năm không thấy, vừa rồi giao thủ, tu vi của ngươi tăng lên không ít, hẳn là vì tu luyện Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh. Có thể ở những năm này gần như san bằng chênh lệch giữa ngươi và ta, Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh không hổ là công pháp trong truyền thuyết, chỉ bất quá ta càng nghĩ, Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh không phải chỉ như vậy mới đúng?
Mễ lão đầu rốt cục mở miệng:
- Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh tập hợp thiên địa tạo hóa, muốn tu hành cũng không phải chuyện dễ, người thân thể tàn khuyết giống như chúng ta, tu luyện làm nhiều công ít, hơn nữa vĩnh viễn không cách nào đạt tới đỉnh phong.
Vi Hoàn nhướng mày, hắn biết đối phương nói loại chuyện này xác thực tồn tại, thân thể tàn khuyết để bọn hắn ở trên việc tu luyện công pháp cao cấp sẽ có chút lực bất tòng tâm, Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh có đặc điểm này hắn không ngoài ý muốn chút nào.