Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 737 - Chương 737: Thế Sự Vô Thường

Chương 737: Thế Sự Vô Thường Chương 737: Thế Sự Vô Thường

Bỗng nhiên hắn nghĩ đến cái gì, nhìn về phía Tổ An trong tay đối phương:

- Khó trách ngươi coi trọng hắn như vậy, từ tình báo đến xem, trước đây không lâu Tổ An vẫn là phế vật, hiện tại trong khoảng thời gian ngắn lại thành thiếu niên cao thủ, chắc hẳn cũng là công lao của Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh.

Tổ An tức giận, nói ai là phế vật đấy!

Hai lão đại kia đương nhiên sẽ không quan tâm cảm nghĩ của hắn, Mễ lão đầu cười hắc hắc nói:

- Không sai, ta muốn nhìn hắn sau cùng có thể trưởng thành đến bộ dáng gì, truyền thuyết có thể trường sinh bất tử nha, ta không có hi vọng, chỉ nhìn hắn có thể cho ta kinh hỉ hay không.

Trong lòng Tổ An nhất thời cảm động, không nghĩ tới Mễ lão đầu có đức độ như thế, trước đó mình còn hoài nghi hắn, thật là quá vô nhân tính.

Có điều hắn lập tức kịp phản ứng, vừa rồi Mễ lão đầu nói người thân thể có tàn khuyết, tu luyện Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh sẽ làm nhiều công ít, nhưng sự tình thân thể mình khôi phục, hắn còn chưa biết, vậy lời hắn nói chẳng phải trước sau mâu thuẫn?

Hắn lập tức kịp phản ứng, hơn phân nửa là Mễ lão đầu cố ý lừa Vi Hoàn, cũng không biết là vì dẫn tai hoạ lên người mình, hay vì để Vi Hoàn không nỡ tuỳ tiện thương tổn tới mình.

Quả nhiên, Vi Hoàn có chút ngạc nhiên liếc hắn, nhịn không được cảm thán:

- Hôm nay thật là qua 1may mắn, lại có hai người tu luyện Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, chắc hẳn bắt hắn về, hoàng thượng nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.

Tổ An:

- ...

Hắn cũng không muốn bị một lão già xấu xí cảm thấy hứng thú, chỉ tiếc bây giờ thân bất do kỷ, ở trước mặt hai cường giả siêu cấp, căn bản không có chỗ cho hắn nói chuyện.

Mễ lão đầu vốn thụ thương, lại thêm mang theo một người, dù hắn am hiểu tốc độ, đến đằng sau cũng dần dần chậm lại.

Vi Hoàn lợi dụng đúng cơ hội, trực tiếp vọt tới ngăn ở trước mặt hai người:

- Tiểu Anh Tử, chạy lâu như vậy, cũng nên dừng lại thôi.

Sắc mặt của Mễ lão đầu âm trầm, tiện tay ném Tổ An lên một cây cao, sau đó toàn thân đề phòng nhìn đối phương.

Vi Hoàn hiển nhiên cũng không hứng thú quan tâm Tổ An, dù sao chỉ cần giải quyết Mễ lão đầu, đối phương chỉ là vật trong bàn tay.

Tổ An đại khái quan sát cảnh vật xung quanh, vừa rồi mấy người từ trong Minh Nguyệt Thành bay ra ngoài, nơi này hẳn là hạch tâm của Long Ẩn Sơn.

Tuy Long Ẩn Sơn rất nguy hiểm, nhưng đây chẳng qua là đối với người bình thường.

Đối với cường giả siêu cấp như Mễ lão đầu và Vi Hoàn, những hung thú kia căn bản không đáng để lo.

Hắn không khỏi có chút hối hận, nếu con Hồng Long kia còn, nói không chừng có thể dùng để âm hai lão đầu này, trước đó chỉ âm được Trần Huyền, thật là quá lãng phí.

Thời điểm hắn suy nghĩ lung tung, Vi Hoàn đã động, hiển nhiên hắn đoán chừng Mễ lão đầu thụ thương lâu như vậy, lại mang theo Tổ An một đường bôn ba, thực lực bây giờ khẳng định rất hao tổn.

Tình hình chiến đấu cũng như hắn dự liệu, vừa rồi Mễ lão đầu còn có công có thủ, nhưng bây giờ trên cơ bản chỉ có ba phần công, bảy phần phải dựa vào Quỳ Hoa Huyễn Ảnh phòng thủ né tránh.

Lại đánh nửa canh giờ, hắn ngay cả ba phần công cũng làm không được, chỉ có thể toàn tâm toàn ý phòng thủ, trên người còn không ngừng xuất hiện vết thương mới.

Vi Hoàn vừa lau vết máu trên móng tay, vừa nhẹ nhàng thoải mái công kích:

- Tiểu Anh Tử, sao ngươi phải khổ vậy chứ, dù sao ngươi cũng không phải đối thủ của ta, cần gì lãng phí thời gian của mọi người.

Mễ lão đầu cắn răng nói:

- Không đến một khắc cuối cùng, ai biết kết cục sẽ như thế nào.

- Vậy được rồi, ta sẽ để ngươi triệt để hết hy vọng.

Vi Hoàn lạnh lẽo nói, thân hình tăng tốc mấy phần.

Lần này Mễ lão đầu không cách nào tránh né, chỉ có thể cắn răng giơ chưởng ngăn cản.

- Đại Tinh La Thủ!

Trên mặt Vi Hoàn lóe lên vẻ cười lạnh, hắn dự định nhân cơ hội này triệt để phế đối phương, trì hoãn lâu như vậy, kiên nhẫn đã sắp bị mài hết.

Một cỗ khí lãng lan tràn, làm Tổ An bị thổi rơi xuống.

Phanh… nếu không phải thân thể của hắn được Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh rèn luyện qua hai lần, dưới tình huống không cách nào vận công ngã cao như vậy, không nói trọng thương, nhưng ít nhất phải gảy mấy cái xương.

Thế nhưng bây giờ hắn chỉ cảm thấy hơi đau, trên người lại không có bao nhiêu thương tổn.

Hơn nữa bởi vì ngã cao, dẫn đến nguyên khí trong cơ thể hắn bốc lên, trước đó Mễ lão đầu hạ cấm chế cũng buông lỏng mấy phần.

Tổ An mừng rỡ, vội vàng dẫn dắt nguyên khí trong cơ thể tiếp tục trùng kích cấm chế, việc cấp bách là trước khôi phục năng lực hành động, sau đó lại thừa dịp hai người đánh túi bụi đào tẩu.

Trên chiến trường, thời điểm bàn tay của hai người sắp tiếp xúc, vẻ hốt hoảng trong mắt Mễ lão đầu biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một loại âm lãnh khi gian kế thành công.

Ngay sau đó hắn biến chưởng thành chỉ, thi triển ra... Quỳ Hoa Nhất Chỉ!

Vi Hoàn bản năng cảm giác có chút không đúng, nhưng nghĩ mãi mà không biết không đúng ở nơi nào.

Cho dù Mễ lão đầu ở thời kỳ toàn thịnh, tu vi cũng kém hắn một bậc, càng không nói đến bây giờ trọng thương?

Sau đó hắn triệt để yên tâm, tiếp tục đè tới, hắn có lòng tin một chưởng này bổ xuống, ngón tay của đối phương sẽ vỡ nát từng khúc, sau đó mất đi năng lực phản kháng.

Bàn tay tương giao, máu tươi tung tóe, giữa sân nhất thời vang lên tiếng hét thảm.

Tổ An đang trùng kích cấm chế hoảng sợ ngẩng đầu, bởi vì kêu thảm không phải Mễ lão đầu, mà là Vi Hoàn chiếm hết ưu thế!

Chỉ thấy ngón tay của Mễ lão đầu trực tiếp đâm thủng bàn tay của Vi Hoàn, Đại Tinh La Thủ biến mất không thấy gì nữa, chỉ nhìn thấy máu đỏ tươi.

Bình Luận (0)
Comment