Mễ lão đầu không chút trì hoãn, trong nháy mắt điểm ra, lấy Quỳ Hoa Nhất Chỉ đâm vào mấy đại huyệt ở trên người Vi Hoàn.
Cả người Vi Hoàn giống như cái bao rách ngã nhào ở một bên, có điều hắn không để ý thương thế trên người, mà kinh hãi nhìn Mễ lão đầu:
- Làm sao có thể!
Ngay vừa rồi, thực lực của đối phương đột nhiên tăng vọt không biết bao nhiêu lần, tuy tu vi của Mễ lão đầu hơi kém hắn, nhưng không có bản chất chênh lệch, bất quá vừa rồi trong nháy mắt đó, tu vi của đối phương lại triệt để nghiền ép hắn.
Nếu Mễ lão đầu có tu vi như vậy, thì sao ngay từ đầu cố ý diễn trò với mình?
Nhưng nếu không có tu vi như vậy, lực lượng mạnh mẽ vừa rồi lại không giả được.
Đây là điểm hắn thủy chung không hiểu.
Tròng mắt của Tổ An cũng sắp rớt xuống, phải biết từ vừa mới bắt đầu, hắn cũng âm thầm lo lắng thay Mễ lão đầu, ước gì hắn kiên trì lâu một chút, nhưng thoáng cái tình thế nghịch chuyển, Vi Hoàn chiếm hết ưu thế lại bại.
Hiện tại cấm chế trong cơ thể hắn còn chưa triệt để phá giải, cho nên không thể không cầu nguyện Vi Hoàn kiên trì lâu một chút.
Thế sự vô thường như thế, biến hóa này đến không khỏi quá nhanh.
Mễ lão đầu không có lập tức trả lời hắn, mà trước điều tức một lát, hiển nhiên vừa rồi bạo phát với hắn mà nói cũng là hao tổn to lớn.
Qua rất lâu, sắc mặt tái nhợt của hắn khôi phục vài tia hồng nhuận, lúc này mới mở mắt, có chút hài hước nhìn Vi Hoàn đang hấp hối:
- Vừa rồi không phải ngươi vẫn truy vấn ta vì sao không thi triển Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh sao, hiện tại như ngươi mong muốn, để ngươi kiến thức đến, thế nào, có hối hận hay không?
- Vừa rồi là Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh?
Vi Hoàn giật mình, bất quá càng nhiều là nghi hoặc.
- Chẳng lẽ Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh có thể tăng lên rất nhiều công lực?
- Chỉ đoán đúng một nửa.
Mễ lão đầu cảm thấy rất thoải mái, hiển nhiên nguy cơ quấy nhiễu hắn nhiều năm hôm nay cuối cùng cũng giải quyết, dù biết không nên nói quá nhiều, mà cần phải nhanh chóng kết thúc tánh mạng của Vi Hoàn.
Nhân tính luôn như vậy, có lúc lý trí biết là một chuyện, trên cảm tính có làm được hay không lại là một chuyện khác.
Cổ ngữ nói rất hay, giàu mà không về quê, giống như áo gấm đi đêm.
Hiện tại tình cảnh của hắn cũng kém không nhiều, trước giờ bị Vi Hoàn đè ép, mặc kệ là tước vị hay tu vi, trước đó Vi Hoàn nói chuyện với hắn dù che giấu rất tốt, nhưng ý khinh miệt lại khắc ở trong xương.
Bây giờ xoay người, nếu như hắn không lấy tư thái người thắng trò chuyện với Vi Hoàn, làm sao xứng với biệt khuất nhiều năm như vậy?
- Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh có thể tăng cường công lực của tu luyện giả trên diện rộng, bất quá cần thỏa mãn một điều kiện, chính là tu luyện giả nhất định phải trọng thương mới được, bị thương càng nặng tăng phúc càng lớn.
Mễ lão đầu tiếp tục nói.
Tổ An giật mình, trong khoảng thời gian này mình một mực trầm mê năng lực đặc thù do Đại Phong và Lam Phù mang đến, vậy mà kém chút quên đặc điểm cốt lõi nhất của Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh.
Vi Hoàn đã hiểu:
- Khó trách trước đó ngươi dễ dàng bị thương như vậy, nguyên lai là ngươi cố ý để ta kích thương ngươi, lại giả ra bộ dáng kéo dài hơi tàn, từng bước dẫn ta vào trong bẫy rập của ngươi.
- Thân là tu hành giả, trí tuệ và lực lượng đều trọng yếu, ta nhớ không lầm mà nói, câu nói này là ngươi dạy ta.
Thời điểm Mễ lão đầu nói lời này có chút đắc ý, trước kia thời điểm Vi Hoàn nói lời này với hắn, bộ dáng cao cao tại thượng, kết quả hiện tại mình mới là người thắng lợi.
Hai mắt của Vi Hoàn có chút thất thần, hắn rõ ràng đạo lý thắng làm vua thua làm giặc, bây giờ hết thảy đều xong, trong miệng lẩm bẩm:
- Phượng Hoàng Niết Bàn có thể trọng sinh, sao ta không nghĩ đến điểm này chứ.
Mễ lão đầu hiển nhiên không muốn dây dưa những thứ này, mà muốn từ trong miệng hắn đạt được đồ vật có ý nghĩa:
- Trừ ngươi ra, còn có bao nhiêu người biết ta ở chỗ này?
Trên mặt Vi Hoàn lộ ra vẻ tươi cười:
- Ngươi cho rằng giết ta thì sẽ không sao? Yên tâm đi, ta đã báo tình huống bên này cho hoàng thượng, chỉ cần vương triều Đại Chu không diệt, thì vĩnh viễn có người đuổi giết ngươi, ai bảo ngươi to gan lớn mật, dám đoạt đồ vật mà hoàng thượng coi trọng.
- Quả thế...
Mễ lão đầu cau mày, bất quá không có lo lắng quá mức, nhìn Tổ An ở cách đó không xa, dù sao hắn đã có biện pháp giải quyết.
- Đúng rồi, bây giờ tu vi của hoàng thượng đến mức nào rồi?
- Ha ha ha, ta không thể không thừa nhận, vừa rồi trong nháy mắt đó ngươi bày ra công lực khiến người ta chấn kinh, ngay cả ta cũng không phải đối thủ, bất quá chẳng lẽ ngươi nghĩ như vậy là có thể so sánh với hoàng thượng?
Vi Hoàn vừa cười vừa ho ra máu.
- Như thế thì quá không biết tự lượng sức mình.
- Ta đương nhiên sẽ không cuồng vọng muốn sánh vai với hoàng thượng, nhưng thân là tu sĩ, ai không muốn càng tiến một bước, cho nên hướng tới cảnh giới cao là sự tình rất bình thường.
Mễ lão đầu đáp.
- Ngươi nói không sai.
Lần này Vi Hoàn lại không có phản bác, bất quá hắn vẫn nói.
- Bất quá ta khuyên ngươi không nên ở phương diện này ôm hi vọng quá lớn, ngươi tiên thiên tàn khuyết, đã định trước không cách nào tìm kiếm được Thiên Đạo chính thức, cưỡng ép mưu cầu bất quá chỉ là tìm phiền não mà thôi.
- Vậy thì chưa chắc.
Mễ lão đầu cười lạnh, hắn đã tìm được biện pháp trọng sinh, phế nhân như Vi Hoàn tự nhiên không xứng đánh đồng với hắn.
Vi Hoàn có chút ngạc nhiên liếc hắn, thực không rõ tự tin của hắn từ đâu tới.
Mễ lão đầu lại hỏi:
- Những năm này Hoàng hậu nương nương thế nào?