Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 739 - Chương 739: Lão Âm Bỉ (2)

Chương 739: Lão Âm Bỉ (2) Chương 739: Lão Âm Bỉ (2)

- Nếu ngươi hỏi sự tình của hắn, ta căn bản sẽ không trả lời ngươi, nhưng ngươi hỏi đến Hoàng hậu nương nương, thì coi như có lương tâm, nhiều năm như vậy còn nhớ ân tình của nàng...

Vi Hoàn thở dài.

- Năm đó chúng ta vừa mới tiến cung nhận hết khi dễ, thẳng đến gặp được Hoàng hậu nương nương, Nương nương thật là một người thiện tâm, đáng tiếc sinh...

Nói một nửa hắn tự biết lỡ lời, không nói tiếp nữa.

Mễ lão đầu lại không có nhiều cố kỵ như thế, nói thẳng:

- Nhiều năm như vậy, linh trí của thái tử vẫn chưa khai khiếu?

Tổ An có chút không rõ, linh trí? Đây là cái quỷ gì, vì sao dùng cái từ này để hình dung, chẳng lẽ sinh ra con khỉ?

Vi Hoàn lắc đầu:

- Những năm này hoàng thượng và nương nương tìm kiếm danh y bốn phía, lại tìm rất nhiều thiên tài địa bảo cho Thái Tử điện hạ, tuy không tính kinh tài tuyệt diễm, nhưng miễn cưỡng vượt qua đại đa số người bình thường.

Mễ lão đầu hừ lạnh:

- Sinh ở gia đình Đế Vương, lại không có thiên tư, huống chi phụ thân hắn là thiên hạ đệ nhất cường giả, thúc thúc hắn, huynh đệ hắn đều là kỳ tài, thật kỳ quái.

Vi Hoàn cười khổ:

- Có lẽ mấy đời người trước đã dùng hết tất cả linh khí rồi.

Thần sắc của Tổ An cổ quái, trước đó nghe Sở Sơ Nhan nhắc qua, khốn cục của Sở gia bây giờ là do hoàng đế đời tiếp theo đến cùng là truyền cho Thái tử hay Tề Vương.

Thái tử tư chất bình thường để Tề Vương được rất nhiều người duy trì, nhưng bây giờ nghe hai lão nhân trong cung nói chuyện phiếm, Thái tử kia đâu chỉ tư chất bình thường, quả thực là một phế vật.

Vi Hoàn còn nói thêm:

- Nương nương vì Thái tử, hai năm này còn giúp hắn thu xếp một Thái tử phi mỹ lệ tài giỏi, có nàng ở một bên tương trợ, ngược lại có thể đền bù Thái tử không đủ.

- Thái tử phi?

Mễ lão đầu giật mình, nhịn không được cảm thán.

- Thời gian trôi qua thật nhanh, năm đó Thái tử còn nhỏ như vậy, bây giờ đã thành thân.

Vi Hoàn cũng bùi ngùi.

- Đúng vậy, năm đó chúng ta còn có thể ở trong cung nâng cốc nói chuyện vui vẻ, bây giờ lại phải vật lộn sống mái.

- Được rồi, ôn chuyện đã xong, cũng nên tiễn ngươi lên đường.

Mễ lão đầu đi đến trước mặt Vi Hoàn, vung chỉ điểm tới mi tâm của hắn.

Đúng lúc này, Vi Hoàn dùng cánh tay không bị thương tổn đẩy ra, vỗ lên bụng đối phương một chưởng.

Hiển nhiên, vừa rồi hắn cố ý nói nhiều như vậy, chính là vì góp nhặt một kích cuối cùng.

Mễ lão đầu phun ra máu tươi, nhưng chỉ tay vẫn điểm lên trán của Vi Hoàn.

Tinh quang trong mắt Vi Hoàn nhất thời tán đi, hai mắt biến thành xám trắng, cả người triệt để mất đi sinh cơ.

Mễ lão đầu thì thất tha thất thểu lùi lại mấy bước, che lấy bụng dưới, không ngừng nôn ra máu tươi.

Tổ An nhìn mà trong lòng phát lạnh, hai lão âm bỉ này, một cái âm hiểm hơn một cái, quả nhiên không hổ là bằng hữu tốt ở trong cung.

Lúc này hắn đã xông mở cấm chế, có điều hắn không có bất kỳ dị động gì, y nguyên giả bộ như không thể động đậy, thuận thế hỏi:

- Tiền bối, ngươi không sao chứ?

Mễ lão đầu tức giận liếc hắn một cái:

- Ngươi không thấy ta nôn nhiều máu như vậy sao, sao có thể không có việc gì?

Đến từ Mễ lão đầu, điểm nộ khí +233!

Tổ An ngượng ngùng cười nói:

- Máu này nôn nhiều sẽ thành thói quen, huống chi tiền bối thần công cái thế, chắc hẳn rất nhanh sẽ khôi phục lại.

Mễ lão đầu:

- ...

Thật lâu sau đó hắn mới bình tĩnh lại:

- Làm sao dễ dàng như vậy, Vi Hoàn ở trước khi chết ra tay lợi hại như thế nào, không nghĩ tới ta nhất thời chủ quan, bị hắn kéo tới đồng quy vu tận.

Tổ An sững sờ:

- Có... Nghiêm trọng như vậy sao?

Lúc này bỗng nhiên Mễ lão đầu nhìn về hắn:

- A Tổ, ngươi tự hỏi ngày bình thường lão phu đối đãi ngươi như thế nào?

Tổ An giật mình, vội vàng nói:

- Tiền bối đương nhiên đối đãi ta rất tốt, thậm chí có thể nói có ân tái tạo.

Bất kể nói thế nào, nếu không phải hắn cung cấp Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, hắn sẽ không có cơ sở tu luyện, càng không có cách nào mở ra hệ thống Anh Hùng Bàn Phím.

- Tiểu tử ngươi coi như biết ơn, không phí công ta khổ tâm.

Mễ lão đầu vui mừng gật đầu.

Trong lòng Tổ An nhịn không được có chút hiếu kỳ, hắn nói những thứ này đến cùng là muốn làm gì?

Mễ lão đầu nói tiếp:

- Ngươi cũng nghe được chúng ta nói chuyện phiếm, ta đời này không có con nuôi, cũng không có truyền nhân, trình độ nào đó mà nói, ngươi chính là con nuôi, là truyền nhân của ta.

Nhìn hắn hấp hối, giọng nói cũng yếu ớt, trong lòng Tổ An mềm nhũn:

- Đại ân đại đức của tiền bối, ta cả đời khó quên, nếu tiền bối không chê mà nói, ta có thể chăm sóc ngươi lúc tuổi già.

- Khó được ngươi có phần hiếu tâm này.

Mễ lão đầu cười ha ha.

- Đáng tiếc ta không có cái phúc khí kia.

- Tiền bối thụ thương nghiêm trọng như vậy sao, lấy tu vi của ngài, chỉ cần tu dưỡng một đoạn thời gian là có thể khôi phục.

Thậm chí Tổ An suy nghĩ cho hắn thuốc chữa thương, trong tay hắn có Tín Xuân Ca, còn có thánh dược chữa thương Ngọc Tủy Hoàn Dương Đan của Kỷ Đăng Đồ, hẳn có thể trị hết thương thế.

Bất quá nghĩ đến vừa rồi Mễ lão đầu và Vi Hoàn âm nhau, lại thêm trong khoảng thời gian này suy đoán, hắn quyết định vẫn chờ một lát nữa, dù sao chỉ cần hắn còn thừa một hơi, cũng có biện pháp cứu trở về.

- Vô dụng, thương thế của ta chính ta rõ ràng nhất.

Mễ lão đầu nói tiếp.

- Không cần lãng phí thời gian, ta phải nắm chặt thời gian sau cùng này, truyền thụ cho ngươi tất cả sở học, như vậy cho dù ta chết, tương lai cũng sẽ có người thông qua ngươi nhớ đến ta tồn tại.

Tổ An cau mày nói:

- Tiền bối, ngươi dưỡng thương trước đi, sự tình truyền thụ đằng sau lại nói.

Bình Luận (0)
Comment