Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 781 - Chương 781: Quà Mừng Khác Người

Chương 781: Quà mừng khác người Chương 781: Quà mừng khác người

Một đội nhân mã chạy tới, đi đầu chính là thành chủ Minh Nguyệt Thành Tạ Dịch, bên cạnh có một nam nhân dáng dấp còn xinh đẹp hơn nữ nhân, là nhi tử của hắn Tạ Tú.

- Cha ...

Nhìn thấy bọn họ đến, Tạ Đạo Uẩn ngạc nhiên hô.

Tạ Dịch trừng nàng một cái:

- Còn không mau tới, cùng ngoại nam ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì.

- A ...

Tạ Đạo Uẩn chột dạ cúi đầu le lưỡi, nhỏ giọng nói với Tổ An.

- A Tổ, ta đi về trước.

- Được, hôm nay cám ơn tiểu thư.

Tổ An cười đáp.

Sắc mặt Tạ Đạo Uẩn đỏ lên, vội vàng đi đến bên cạnh Tạ Dịch.

Nhìn bộ dáng thẹn thùng của tỷ tỷ, Tạ Tú nhịn không được liếc nhìn Tổ An, xú tiểu tử, ta coi ngươi là bằng hữu, kết quả ngươi lại muốn làm tỷ phu của ta?

Bất quá tỷ tỷ dính bả của tiểu tử kia lúc nào?

Liễu Diệu nói:

- Nguyên lai là Tạ thành chủ, không biết hôm nay thành chủ đến là có ý gì?

Tạ Dịch mỉm cười:

- Chủ yếu là nghe nói bên này có chút hiểu lầm, nên đến đây xem một chút.

- Có thể có hiểu lầm gì, Tổ An đã có lòng thủ hộ an toàn ở bên ngoài, vậy thì làm phiền.

Bỗng nhiên Liễu Diệu làm ra vẻ mặt vui cười, thấy Tạ Dịch đứng ở bên Sở gia, hắn biết thật nổi lên xung đột, ăn thiệt thòi tuyệt đối là mình, cho nên không cần thiết tiếp tục cậy mạnh, ngược lại chờ tra ra chứng cứ xác thực, lại chậm rãi tính sổ với Sở gia, Tạ gia cũng không muộn.

Thấy hắn trở mặt, Tổ An cũng nghẹn họng nhìn trân trối, nghĩ thầm vốn cho rằng mình đã đủ vô sỉ, nhưng so sánh với những gia hỏa lăn lộn chốn quan trường kia, vẫn kém ba phần nha, đổi lại là hắn, tuyệt đối không thể đổi giận thành vui nhanh như vậy.

Bất quá đối phương đã mềm, hắn không có đạo lý được đằng chân lân đằng đầu:

- Liễu tướng quân sớm như vậy không phải tốt sao, cứ phải ép ta lấy đức phục người.

Liễu Diệu biến sắc:

- Ngươi nói cái gì!

Đến từ Liễu Diệu, điểm nộ khí +666!

Tổ An dang hai tay:

- Thế giới này thực lực vi tôn, nắm đấm lớn chính là chân lý cũng là đạo đức, ta đương nhiên phải nói là lấy đức phục người.

Liễu Diệu sắp tức điên, trên đời sao lại có người vô sỉ như vậy.

Thế giới này thật là thực lực vi tôn, cho nên nếu như hắn thua ở trong tay một cường giả thì thôi.

Nhưng Tổ An mới bao nhiêu cân lượng? Dựa vào thực lực của hắn sao? Còn không phải dựa vào 3000 Hồng Bào Quân!

Súc sinh chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!

Đến từ Liễu Diệu, điểm nộ khí +999!

Tổ An một bộ ngươi đến cắn ta đi, hắn cũng nghĩ rõ ràng, trước kia Sở Trung Thiên quá mềm, tay cầm thực lực mạnh như vậy lại nhu nhược, làm cho thế lực khắp nơi chạy tới khiêu khích, coi Sở gia như quả hồng mềm.

Đã như vậy, hắn phải giết gà dọa khỉ, mà Liễu Diệu chính là nhân tuyển tốt nhất.

Tạ Dịch cũng lo lắng song phương thật nổi lên xung đột, đến thời điểm hắn giúp cũng không đúng, không giúp cũng không đúng, vội vàng tiến lên trấn an Liễu Diệu:

- Liễu tướng quân bớt giận, hạ quan có một số việc muốn thỉnh giáo ngài, mời qua bên này...

Vừa nói vừa kéo hắn qua một bên khác, Tạ Đạo Uẩn cũng vội vàng tới giúp đỡ, nàng vừa xinh đẹp khí chất lại tốt, cộng thêm có chút sâu xa với Thái tử, cho nên có thể hòa hoãn không khí.

Lúc này Liễu Diệu mới hậm hực trừng Tổ An, không có phát tác tại chỗ, cùng Tạ Dịch đến một bên khác nói chuyện phiếm.

Tạ Tú đi tới bên người Tổ An, nhịn không được cảm thán:

- Hôm nay Tổ huynh thật làm cho ta lau mắt mà nhìn, cũng dám ở trước mặt chống đối một Cửu phẩm đỉnh phong.

Tổ An hừ lạnh:

- Cửu phẩm đỉnh phong tính là gì, ta còn chuyện trò vui vẻ với Đại Tông Sư, Tông Sư đây.

Hắn xác thực không có nói láo, không nói Mễ lão đầu và Vi Hoàn, trước đó trong bí cảnh nhìn thấy đám cường giả kia, ai yếu hơn Liễu Diệu?

Tạ Tú:

- ...

Nhưng hắn lại không biết những thứ này, chỉ nghĩ đối phương khoác lác, đương nhiên hắn cũng không thèm để ý, chỉ quan tâm chuyện khác:

- Đúng rồi, ngươi và tỷ tỷ của ta là chuyện gì xảy ra? Từ trước tới giờ ta chưa thấy qua tỷ tỷ chủ động giúp ai như vậy.

- Thì là chuyện như vậy chứ sao.

Tổ An cười nói.

- Đến cùng là chuyện như thế nào?

Tạ Tú gấp.

- Ngươi đi hỏi tỷ tỷ ngươi đi.

Tổ An cười thần bí, sau đó dận thủ hạ tiến vào Sở phủ.

Cấm quân vốn muốn ngăn cản, nhưng nghĩ tới vừa rồi Liễu Diệu cũng bại, bọn hắn không biết nên cản như thế nào.

May mắn Tổ An không có mang tất cả mọi người vào, chỉ chọn mười mấy thủ hạ vào phủ, đại bộ đội vẫn lưu ở ngoài cửa trông coi.

Tạ Dịch một mực chú ý tình huống bên này buông lỏng một hơi, gia hỏa kia vẫn biết phân rõ nặng nhẹ, không có triệt để trở mặt với cấm quân.

Sở Trung Thiên và Tần Vãn Như nhìn thấy hắn mang theo Hồng Bào Quân đến, không khỏi vừa mừng vừa sợ, Sở Ngọc Thành và Sở Hồng Tài vấn an xong liền vội vàng đi tìm người nhà mình.

Tần Vãn Như cao hứng nhất:

- A Tổ, ngươi quả nhiên không có để ta thất vọng.

- Xin lão gia phu nhân yên tâm, có huynh đệ Hồng Bào Quân ở bên ngoài, bọn họ không dám làm loạn.

Tổ An mỉm cười.

Sở Trung Thiên lại sầu lo:

- Thế nhưng Diêm Dẫn Ti thâm hụt vẫn còn, cho dù bọn họ không vu oan giá hoạ, đường đường chính chính tra ra, Sở gia chúng ta cũng sẽ xong đời.

Tần Vãn Như hừ lạnh:

- Sợ cái gì, cùng lắm vào rừng làm cướp là được, trước đó Hắc Phong Trại và Cự Kình Bang cũng có thể sống phong sinh thủy khởi, chẳng lẽ Sở gia chúng ta còn không bằng bọn họ.

Thật là tính khí nóng nảy, may mắn Sơ Nhan không giống nàng.

Tổ An âm thầm lau mồ hôi mới nói:

- Không đến mức không đến mức, không có nghiêm trọng như phu nhân tưởng tượng, bị cướp đi kia vốn không phải sổ sách thật.

Bình Luận (0)
Comment