Tần Vãn Như và Sở Trung Thiên nghi hoặc nhìn hắn.
Lúc này Tổ An mới giải thích một lần.
Sở Trung Thiên cười lên ha hả:
- Sơ Nhan thật thông minh, ha ha ha...
Trên mặt Tần Vãn Như cũng lộ ra vẻ tươi cười, áp lực trong lòng rốt cục để xuống, bất quá cũng kịp phản ứng:
- Nha đầu này thật là, ngay cả ta cũng lừa gạt, sau khi trở về phải thu thập nàng một trận!
...
Sau khi ra ngoài, Tổ An để quân đội ở phụ cận dựng trại đóng quân, hiển nhiên trước khi điều tra ra kết quả, bọn họ sẽ không rời đi.
Tạ Dịch lo lắng Hồng Bào Quân và cấm quân cọ súng cướp cò, cũng bảo Tạ Tú và Bàng Xuân mang theo thành quân ở phụ cận tùy thời tiếp ứng.
Trong lòng Liễu Diệu khó chịu, bất quá Hồng Bào Quân quá mạnh, lại thêm Tạ Dịch âm thầm che chở, hắn cũng không có cách nào.
Có điều hắn cũng không nóng nảy, dù sao thời gian ở bên hắn, chỉ cần điều tra rõ sự tình sổ sách, có chứng cứ thiết thực liền có thể định tội.
Chỉ cần xác định tội danh, trừ khi Tạ Dịch công nhiên tạo phản, bằng không tuyệt đối không có khả năng giúp đỡ Sở gia.
Thậm chí dù Tạ Dịch giúp Sở gia cũng không quan trọng, đến thời điểm hắn có thể xin hoàng thượng ra thánh chỉ, cùng một chỗ trấn áp là được.
Hừ, Tổ An, ngươi chờ đó cho ta, để ngươi đắc ý thêm mấy ngày, rất nhanh ta sẽ cho ngươi biết thế giới này tàn khốc đến cỡ nào!
Nhìn hệ thống liên tiếp thu điểm nộ khí, Tổ An bĩu môi, tên nhát chết, có bản lĩnh tới đây.
Hắn mặc kệ đối phương, trực tiếp đi tìm Tạ Đạo Uẩn.
Dù sao vừa rồi đối phương cũng giúp hắn, nên cảm tạ một chút.
- Tạ tiểu thư dự định đi đâu thế?
Thấy xe ngựa của nàng sắp rời đi, Tổ An có chút ngoài ý muốn.
Màn xe vén lên, lộ ra thân hình dịu dàng của Tạ Đạo Uẩn:
- Hôm nay Trịnh tiểu thư thành hôn, ta và nàng quan hệ không tệ, phải đi qua chúc mừng một chút.
- Cái gì?
Tổ An giật mình, mình luôn bận bịu bốn phía, cũng không chú ý tới đã qua ngày thứ hai.
- Tổ lão sư có cần ta giúp ngươi mang quà mừng qua không.
Tạ Đạo Uẩn nháy mắt, có chút nghịch ngợm nói.
Nàng không rõ bí mật giữa Tổ An và Trịnh Đán, nhưng hai người ở trong học viện là thầy trò, theo đạo lý mà nói cũng nên chúc mừng.
- Không cần, ta tự mình đi qua chúc mừng.
Tổ An trầm giọng nói.
Thấy sắc mặt của hắn âm trầm như nước, Tạ Đạo Uẩn không khỏi sững sờ, có điều nàng cũng không nghĩ nhiều:
- A Tổ, cần đi cùng không?
Nàng cũng lo lắng Tổ An ở lại đây sẽ nổi lên xung đột với Liễu Diệu, khi đó Tạ gia chưa hẳn ngăn cản được, còn không bằng tách hai người ra.
- Được, ngươi chờ một chút.
Tổ An cười cười, chạy đi bàn giao vài thứ, sau đó trực tiếp nhảy lên xe ngựa của Tạ Đạo Uẩn.
- Này...
Sắc mặt của Tạ Đạo Uẩn đỏ lên, nghĩ thầm ta bảo ngươi đi cùng, chứ không có bảo ngươi cùng ta ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Nàng há hốc mồm, bất quá nghĩ đến vừa rồi hai người cùng cưỡi một con ngựa, hai thân thể ôm sát vào nhau, hiện tại cự tuyệt thì quá làm ra vẻ, nên không nói thêm gì.
Bất quá ở trong xe ngựa cùng một nam tử trẻ tuổi khoảng cách gần như vậy mặt đối mặt, nàng vẫn có chút ngượng ngùng, vội vàng tìm đề tài đến tiêu trừ xấu hổ:
- A Tổ, tiếp xuống ngươi có tính toán gì không?
- Tự nhiên là binh đến tướng đỡ, nước đến đất chặn.
Tổ An đáp.
Tạ Đạo Uẩn do dự một chút, cuối cùng nói:
- Vốn những lời này ta không nên nói, bất quá chúng ta đã là bằng hữu, vậy làm bằng hữu, ta cũng không thể nhìn ngươi tiếp tục rơi vào thâm uyên.
Tổ An sững sờ:
- Tạ tiểu thư muốn nói cái gì?
Tạ Đạo Uẩn nói:
- Ta biết Minh Nguyệt Công một mực lựa chọn trung lập, nhưng trung lập nhìn như không đắc tội hai bên, thực tế thì hai bên đều đắc tội. Trong khoảng thời gian này, Sở gia bị vùi dập, hiển nhiên là bởi vì như vậy. Bây giờ Sở gia đã đến thời khắc sinh tử tồn vong, chẳng lẽ các ngươi còn muốn gìn giữ trung lập sao?
Tổ An cười nói:
- Tạ tiểu thư là thay Tề Vương mời chào ta?
Tạ Đạo Uẩn thở dài:
- Ta không phủ nhận ta mời chào, nhưng cũng là lời thật lòng của bằng hữu. Tuy Sở gia các ngươi còn có 3000 Hồng Bào Quân, nhưng một khi bị định tội, đối mặt triều đình cường đại, chỉ ba ngàn người thì có tác dụng gì?
- Hơn nữa rời đất phong của Sở gia, mất đi muối sắt thu nhập, Sở gia các ngươi dựa vào cái gì nuôi dưỡng chi quân đội này?
- Nhân phẩm của Minh Nguyệt Công mọi người đều biết, ta không tin hắn sẽ dung túng Hồng Bào Quân cướp bóc giống như Hắc Phong Trại, không có thu nhập, rất nhanh Hồng Bào Quân sẽ sụp đổ, đến thời điểm đó hối hận thì đã muộn.
Tổ An đáp:
- Ngươi phân tích rất có đạo lý, chúng ta sẽ suy nghĩ thật kỹ.
Tạ Đạo Uẩn cẩn thận đánh giá ánh mắt của hắn, một lúc lâu sau mới nói:
- Không biết vì sao, ta luôn cảm thấy đây là ngươi gạt ta. Ta từ trong thần thái của ngươi, không cảm giác được vẻ khẩn trương, giống như ngươi sớm đã trí tuệ vững vàng, nhưng ta thực không nghĩ ra, Sở gia còn có khả năng lật bàn gì.
Tổ An khẽ cười nói:
- Hôm nay chúng ta chỉ nói gió trăng, không nói chính sự.
Trong đầu Tạ Đạo Uẩn không tự chủ được hiện ra hình ảnh vừa rồi hai người cùng nhau cưỡi ngựa, má ngọc đỏ bừng, xì một miệng:
- Ai thèm cùng ngươi nói chuyện gió trăng.
Vừa nói vừa chột dạ nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên chú ý tới kỵ sĩ phía sau xe ngựa, không khỏi giật mình:
- Sao ngươi lại mang theo Hồng Bào Quân, ngươi muốn làm gì?
Ánh mắt của Tổ An xuyên qua cửa xe, nhìn về phía Tang gia:
- Đương nhiên là chúc mừng bọn họ tân hôn đại hỉ.
Hắn lưu đại bộ phận Hồng Bào Quân ở Sở gia chăm sóc, mình thì mang theo vài trăm người lao thẳng tới Tang gia.