- Vậy ta xin lỗi ngươi được không?
Vân Vũ Tình vừa nói vừa thi lễ, tư thái ưu mỹ, không ai có thể bắt bẻ.
Tuy Tổ An biết nàng là đang lợi dụng sắc đẹp của mình, nhưng nhìn một màn cảnh đẹp ý vui như vậy, cũng không cách nào tức giận được:
- Được rồi, miễn cưỡng tha thứ ngươi, tiếp tục trở lại đề tài vừa rồi của chúng ta, ta nhớ không lầm mà nói, vừa rồi Vương phi đã đồng ý?
Vân Vũ Tình hơi đỏ mặt, cái kia rõ ràng chỉ là vì phân tán lực chú ý bất chợt đánh lén mới nói, gia hỏa này còn coi là thật:
- Đại sự như vậy người ta tự nhiên phải trở về thương lượng với phu quân một chút.
Trong nội tâm nàng rõ ràng, Thiên Ma Chi Đồng của mình hoàn toàn không có tác dụng với hắn, trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ rất khó từ trong miệng hắn lấy được đồ vật, chỉ có thể đi về thương nghị với phu quân lại nói.
Tổ An trợn mắt hốc mồm:
- Loại sự tình này bình thường không cần thương lượng với trượng phu nha?
Vân Vũ Tình:
- ...
Trong đầu hỗn đản này nghĩ cái gì vậy hả!
Ta chỉ thương lượng với trượng phu làm sao đối phó ngươi, ngươi còn thật cho rằng ta sẽ thương lượng với hắn chuyện này?
- Cái này không nhọc công tử hao tâm tổn trí, phu phụ chúng ta tự nhiên sẽ thảo luận ra kết quả.
Vân Vũ Tình đứng dậy đi ra ngoài, thời điểm đi đến cửa bỗng nhiên quay đầu.
- Công tử là người thông minh, chắc hẳn biết cái gì nên nói cái gì không nên nói chứ?
Thiên Ma Chi Đồng không có tác dụng với hắn, cho nên không cách nào tiêu trừ trí nhớ, vạn nhất hắn nói cho đám người Lương Vương, vậy thì phiền phức.
- Ta không quá thông minh, không bằng Vương phi nhắc nhở ta một chút?
Tổ An vừa cười vừa nói.
Vân Vũ Tình vô lực, đến cùng ngươi là khâm phạm hay ta là khâm phạm, vì sao cảm giác hai người trao đổi vị trí vậy hả?
Nàng đành phải giải thích:
- Ngươi đến kinh thành khẳng định là một con đường chết, giao dịch với chúng ta, có lẽ còn có thể cứu ngươi một mạng, trước khi giao dịch làm thành, chắc hẳn công tử sẽ không lỗ mãng nói lung tung.
Tổ An cười ha ha:
- Vương phi lừa gạt ai đấy, hoàng thượng chính là đệ nhất cường giả hôm nay, hắn muốn ta chết, phu phụ các ngươi có bản lĩnh cứu được ta?
Vân Vũ Tình trầm mặc, đối phương nói là sự thật, gia hỏa này quá khôn khéo, hoa ngôn xảo ngữ rất khó lừa hắn.
Tổ An nói tiếp:
- Đợi lát nữa sau khi đám người Lương Vương trở về, ta khẳng định phải nói cho bọn hắn sự tình vừa rồi phát sinh, các ngươi đánh nhau, nói không chừng ta còn có thể tìm được cơ hội chạy trốn.
Sắc mặt Vân Vũ Tình lạnh lẽo:
- Ngươi làm như vậy là đang buộc ta hạ sát thủ với ngươi?
Cảm nhận được nhiệt độ trong gian phòng tựa hồ lạnh xuống, Tổ An biết nàng đã động sát cơ, cười nói:
- Nếu ngươi thật dám giết ta, thì không cần phải phiền phức nói nhảm nhiều như thế.
Bầu không khí trong phòng nhất thời ngưng trọng, sắc mặt của Vân Vũ Tình âm tình biến hóa,
Sau đó Tổ An vừa cười vừa nói:
- Đương nhiên, nếu Vương phi nguyện ý hôn ta một cái, nói không chừng ta sẽ không nói lung tung.
Vân Vũ Tình:
- ...
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa nhỏ nhẹ, thị nữ của nàng nhắc nhở:
- Vương phi nhanh lên, đám người Lương Vương sắp trở lại.
Tổ An cười, thị nữ này tới thật đúng lúc:
- Vương phi, thời gian còn lại không nhiều, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, đến cùng là bốc lên mạo hiểm toàn bộ Ngô Vương Phủ hủy diệt, hay chỉ hôn ta một cái, trong mắt ta, cái này không khó chọn, chỉ là hôn một cái, ngươi cũng không tổn thất cái gì?
Sắc mặt Vân Vũ Tình lúc đỏ lúc trắng, vô ý thức thông qua cửa sổ nhìn ra phía ngoài, nàng đã thấy trượng phu phát tới tín hiệu, đây là ước định giữa bọn họ, dùng để nhắc nhở đám người Lương Vương sắp trở về.
Tuy nàng cảm thấy Tổ An không đến mức sẽ nói cho đám người Lương Vương, nhưng việc quan hệ Vương phủ an nguy, đồng thời lại quan hệ đến tương lai của Ma tộc, nàng không dám mạo hiểm.
- Vậy ngươi nhắm mắt lại!
Vân Vũ Tình đỏ mặt nhìn hắn, nàng không nghĩ đến mình là Vương phi cao cao tại thượng, lại bị một tù nhân bức đến như vậy.
- Không được, vạn nhất ngươi tìm người khác thay thế thì làm sao bây giờ.
Tổ An vừa cười vừa nói.
- Ngươi!
Vân Vũ Tình không ngừng cắn môi, hiển nhiên trong lòng cực kỳ xoắn xuýt, bất quá thời gian không chờ người, nàng trong lúc nhất thời không có biện pháp gì, mũi chân điểm một cái, đi đến bên cạnh hắn, nhón chân hôn qua.
Hôn một cái hẳn không có quan hệ gì? Đến thời điểm không nói cho phu quân là được.
Ai biết Tổ An như sớm dự liệu, trong nháy mắt đó quay đầu, làm nàng từ hôn gò má biến thành hôn miệng.
- A ...
Vân Vũ Tình kinh hô, vội vàng lùi lại, che miệng oán hận nhìn hắn.
Đến từ Vân Vũ Tình, điểm nộ khí +999+999+999...
Nhìn hệ thống không ngừng cộng điểm nộ khí, Tổ An không khỏi vui vẻ, chẳng phải hôn một cái sao, cần nổi giận như vậy?
Trong mắt Vân Vũ Tình lóe lên một tia sát cơ, đang muốn động thủ, ngoài cửa sổ lại truyền tới tiếng nhắc nhở lo lắng của thị nữ:
- Vương phi, thời gian không kịp, nhanh lên!
Nàng chỉ có thể oán hận trừng Tổ An, sau đó mũi chân điểm một cái, biến mất ở ngoài cửa sổ, theo tiếng búng tay truyền đến, những thị vệ ở bên ngoài kia khôi phục thần chí.
- A, vừa rồi phát sinh cái gì?
Hoàng Hôi Hồng bản năng cảm thấy có chút không đúng, cẩn thận hồi tưởng, vừa rồi Ngô Vương phi đến tặng đồ, sau đó lại dẫn người đi, giống như cũng không có gì.
Hiển nhiên Vân Vũ Tình dùng Thiên Ma Chi Đồng xuyên tạc trí nhớ của hắn, bện thành một hình ảnh hợp tình hợp lý.
Hoàng Hôi Hồng có chút không yên lòng, vội vàng chạy tới gian phòng của Tổ An điều tra, thấy hắn vẫn còn, lúc này mới buông lỏng một hơi:
- Còn chưa ngủ, ở nơi đó cười cái gì?