Tổ An lắc đầu, ngươi biết cái gì, vừa rồi giống như chó đáp lời Vân Vũ Tình, nhưng nữ thần trong suy nghĩ của ngươi ở chỗ ta còn không phải muốn hôn thì hôn?
Ngửi làn gió thơm lưu lại trong không khí, Tổ An hơi dư vị, vừa ngọt vừa mềm, rất không tệ.
Một bên khác, trong mật thất của Ngô Vương Phủ, Ngô Vương sớm đã lo lắng chờ đợi, nhìn thấy thê tử trở về vội vàng tiến lên hỏi:
- Sự tình làm thế nào?
Vân Vũ Tình lắc đầu:
- Gia hỏa kia quá giảo hoạt, sự tình không có hoàn thành.
Ngô Vương giận dữ:
- Làm sao có thể! Lấy tu vi của Tổ An, dù giảo hoạt cũng không thể chạy ra lòng bàn tay của ngươi? Ngươi có biết ta vì lần này, hao phí bao nhiêu tinh lực tâm huyếtkhông!
Nhìn trượng phu luôn ôn tồn lễ độ gào thét với mình, Vân Vũ Tình ngây người, cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ thấy trượng phu thất thố như vậy, thành thân nhiều năm, thậm chí đối phương còn chưa nói nặng một câu.
Ngô Vương giống như con kiến bò trên chảo nóng, bực bội đi tới đi lui trong phòng:
- Thật vất vả mới mời Lương Vương và Liễu Diệu đến, vì ngăn bọn hắn, ta cũng tốn sức chín trâu hai hổ, kết quả hiện tại nói với ta công dã tràng, công dã tràng!
Sắc mặt Vân Vũ Tình tái nhợt, cái gì cũng không đáp lại.
Ngô Vương đang muốn tiếp tục phát tiết phẫn nộ và bất mãn trong lòng mình, bỗng nhiên chú ý tới khóe miệng của thê tử có vết máu, không khỏi sững sờ:
- Ngươi bị thương?
Vân Vũ Tình lạnh nhạt nói:
- Một chút vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.
Cảm giác được thê tử u oán, Ngô Vương vội vàng giải thích:
- Vừa rồi ta nhất thời nóng vội, cũng không phải cố ý muốn trách cứ ngươi, ngươi cũng biết ta giấu tài nhiều năm như vậy, vì cơ hội này chuẩn bị bao lâu.
Vân Vũ Tình ân một tiếng:
- Ta biết.
Ngô Vương biết nàng nửa còn đang đau lòng, bất quá bây giờ không lo được nhiều như vậy, chờ thời gian chậm rãi bình phục đi:
- Đúng rồi, ngươi làm sao bị thương? Chẳng lẽ có cao thủ gì chen vào?
Vân Vũ Tình lắc đầu:
- Không có, hết thảy rất thuận lợi, chỉ bị thương ở trong tay Tổ An.
- Làm sao có thể?
Ngô Vương khó hiểu nói.
- Căn cứ tình báo xem xét, Tổ An nhiều lắm chỉ là Ngũ phẩm, làm sao có thể tổn thương được ngươi? Trước đó ta cũng cố ý xem hắn, hắn còn bị Tú Y Sứ Giả giam cầm tu vi, không có khả năng phản kích mới đúng.
- Tuy tu vi của hắn bị giam cầm, nhưng tinh thần không có, ta dùng Thiên Ma Chi Đồng không có cách nào khống chế hắn, ngược lại bị hắn phản kích thụ thương.
Vân Vũ Tình lấy ra khăn tay lau vết máu ở khóe miệng, nghĩ đến quái điểu kia, nàng kìm lòng không được sợ hãi.
- Chẳng lẽ Tổ An còn có pháp khí hoặc át chủ bài gì?
Ngô Vương cả kinh nói.
- Ngay cả Thiên Ma Chi Đồng cũng vô hiệu, đồ vật có thể thương tổn được ngươi, thật là không thể tưởng tượng.
- Hẳn là kỹ năng trong Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh.
Vân Vũ Tình nói, nàng cũng không phải hoàn toàn tin tưởng Tổ An, nhưng quái điểu màu đỏ kia rất giống Phượng Hoàng, nàng mới làm ra phán đoán của mình.
Trên mặt Ngô Vương lộ ra vẻ hưng phấn.
- Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh quả nhiên thần kỳ, Tổ An mới luyện mấy tháng đã có thể thương tổn được ngươi, ta nhất định phải lấy được nó!
Có điều bỗng nhiên thần sắc hắn ảm đạm:
- Đáng tiếc lần này thất bại, ngày mai đám người Lương Vương sẽ đi, không còn cơ hội nữa.
Vân Vũ Tình do dự một chút nói:
- Cũng không phải không có cơ hội, nếu có thể lưu bọn họ thêm một ngày, ta có thể đi trao đổi với Tổ An.
Ngô Vương cau mày nói:
- Ngươi liên tiếp đi, chỉ sợ những Tú Y Sứ Giả kia sẽ nghi ngờ.
- Không sao.
Vân Vũ Tình cười nói.
- Trên thân đám người Hoàng Hôi Hồng có lạc ấn tinh thần của Thiên Ma Chi Đồng ta gieo xuống, chỉ cần ta phát động, sẽ nói gì nghe nấy, cho nên căn bản không cần lo lắng bọn họ.
- Vậy liệu rằng có bị phụ hoàng phát hiện không, dù sao lấy tu vi của hắn, những thủ đoạn này chỉ sợ không cách nào giấu giếm được.
Nghĩ đến phụ thân kinh khủng, sắc mặt Ngô Vương hơi trắng bệch.
Vân Vũ Tình lắc đầu:
- Không cần phải lo lắng, loại ấn ký này ba ngày sau sẽ tự động biến mất, không lưu lại bất cứ dấu vết gì, bọn họ không có khả năng ở trong vòng ba ngày trở lại kinh thành.
Ngô Vương cười ha hả:
- Phu nhân, ngươi thật là hiền nội trợ, dễ dàng giải quyết được buồn rầu của ta như vậy. Cũng được, Lương Vương và Liễu Diệu ta sẽ nghĩ biện pháp, lưu thêm bọn họ một ngày, ngày mai ngươi nhất định phải giải quyết Tổ An!
Vân Vũ Tình cau mày:
- Nhưng bây giờ có một vấn đề, Tổ An không giải quyết được, Thiên Ma Chi Đồng của ta không có cách nào khống chế hắn, chỉ có thể dùng thủ đoạn thường quy. Nhưng hắn là người hoàng thượng muốn, chúng ta không thể giết hắn, hắn cũng rõ ràng điểm này, cho nên rao giá trên trời.
- Rao giá trên trời?
Ngô Vương nói.
- Không sợ hắn chào giá, chỉ sợ hắn không bán, hắn muốn cái gì, chỉ cần Ngô Vương Phủ cầm ra được, thì cứ cho hắn, dù sao sau khi được Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, ta có lòng tin ở tương lai đạt được hoàng vị, đến thời điểm toàn bộ thiên hạ đều là của ta, còn có đồ vật gì không nỡ.
Khuôn mặt của Vân Vũ Tình đỏ bừng:
- Nhưng đồ vật hắn muốn không tầm thường.
- Lại không tầm thường ta cũng bỏ được.
Ngô Vương cười ha ha, hiển nhiên đã bắt đầu ảo tưởng hình ảnh sau khi lấy được Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh.
- Ngươi không thể nghe ta nói hết sao!
Vân Vũ Tình vừa thẹn vừa giận.
- Hắn muốn là ta!
Ngô Vương:
- ? ? ?
- Muốn ngươi?
Ngô Vương sững sờ, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
- Có ý gì?
- Là ý lúc trước ngươi nói.