Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 841 - Chương 841: Chuyển Biến

Chương 841: Chuyển biến Chương 841: Chuyển biến

Nghĩ đến đối phương phát tán sự tình hôm nay nhìn thấy ra ngoài, khuôn mặt nàng trắng bệch, như thế nàng thật sẽ vạn kiếp bất phục.

Lúc này Ám Dạ Tinh Linh quay đầu nhìn một cái, hiển nhiên mỹ mạo của Vân Vũ Tình để lại cho hắn ấn tượng quá sâu, vừa rồi trên người đối phương hất lên y phục, da thịt như ẩn như hiện để hắn rung động, vì vậy nhân cơ hội này nhìn vài lần, chắc hẳn về sau chỉ sợ sẽ không có cơ hội tốt như vậy nữa.

Đúng lúc này, hắn chợt nghe được một thanh âm bất mãn:

- Ngươi nhìn cái gì?

Hắn rất rõ ràng thời điểm này không thể dừng lại, không được chậm trễ dù chỉ nháy mắt, nhưng trong lòng lại dâng lên xúc động ức chế không nổi, luôn cảm thấy không trả lời đạo tâm sẽ không thông suốt, cả người sẽ sụp đổ.

Thế là hắn há mồm trả lời:

- Nhìn ngươi thì sao?

Vân Vũ Tình không nghĩ đến vào lúc này hắn lại phân thần, tự nhiên sẽ không cho đối phương cơ hội, ngón tay búng một cái, một đạo quang tuyến bắn thủng mi tâm của hắn.

Trong mắt Ám Dạ Tinh Linh mất đi hào quang, sau đó ngã trên mặt đất trở thành thi thể, Ám Dạ Xuyên Toa cũng dần dần tán loạn, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.

Lúc này Vân Vũ Tình mới buông lỏng một hơi, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng hỏi thăm của thị nữ:

- Vương phi, phát sinh chuyện gì sao?

Hiển nhiên vừa rồi thanh âm trong phòng đã kinh động các nàng.

Tuy vừa rồi phát sinh nhiều chuyện, nhưng cơ hồ chỉ thoáng qua tức thì, cho nên hiện tại những thị nữ kia mới phản ứng được.

- Không có việc gì, các ngươi không cần vào.

Vân Vũ Tình phát hiện hiện tại mình vẫn ở trong ngực của Tổ An, thứ kia lại cứng ngắc tỳ mạnh lên hoa tâm từ bao giờ, không khỏi hơi đỏ mặt, sau đó hỏi.

- Bên yến hội có động tĩnh gì không.

- Không có, chúng ta bố trí xuống trận pháp, ngăn cách nguyên khí ba động ở bên này, trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không phát hiện được.

Thị nữ kia đáp.

- Vậy thì tốt, các ngươi ở bên ngoài trông coi, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào.

Vân Vũ Tình phân phó nói.

- Vâng!

Tiếng bước chân của thị nữ dần dần đi xa.

Lúc này Vân Vũ Tình mới nhìn Tổ An, cúi đầu thấy lồng ngực của hắn máu me đầm đìa, thần sắc có chút phức tạp:

- Vừa rồi tại sao lại cứu ta?

- Ta cũng không thể trơ mắt nhìn nữ nhân ở trong ngực mình chết nha?

Tổ An cười nhìn nữ tử trước mắt.

- Vậy cũng không cần dùng thân thể mình thay ta đỡ kiếm...

Câu nói này nàng cuối cùng không nói, ngón tay nhẹ nhàng xoa vết thương trên lồng ngực của hắn, hỏi:

- Đau không?

- Vốn không đau, nhưng ngươi hỏi như vậy, tựa hồ đau lên rồi.

Tổ An vừa cười vừa nói.

- Chán ghét ...

Trong thanh âm của Vân Vũ Tình không còn băng lãnh giống như trước đó, mà nhiều thêm một tia hờn dỗi.

Sau khi nàng hờn dỗi, trên ngón tay hiện ra một tầng hào quang màu tím nhạt, thương thế của Tổ An nhanh chóng khép lại.

Tổ An không khỏi giật mình:

- Đây là ma pháp gì?

Vân Vũ Tình hé miệng cười duyên:

- Ngươi đã biết ta là Ma tộc, biết chút ma pháp không phải rất bình thường sao?

Tổ An nhịn không được cười lên:

- Ngươi giải thích rất nhẹ nhàng, bất quá ta có chút không rõ, Ma tộc các ngươi có Thiên Ma Chi Đồng, lại có ma pháp trị liệu như vậy, vì sao năm đó đại chiến lại thua Nhân tộc.

Vân Vũ Tình thở dài:

- Tuy các chủng tộc của chúng ta có đủ loại thiên phú thần kỳ, nhưng Nhân tộc các ngươi có năng lực học tập siêu cường, lại thêm sức sinh sản của các ngươi cũng kinh người, cứ kéo dài tình huống như thế, Nhân tộc các ngươi càng ngày càng mạnh, chúng ta tự nhiên đánh không lại... Bất quá bây giờ chúng ta đừng thảo luận những thứ này được không?

Nhìn ánh mắt u oán của đối phương, Tổ An cũng cảm thấy tình cảnh này nói những chuyện kia có chút không hợp.

- Thân thể ngươi đến cùng xảy ra chuyện gì, cảm giác còn cứng rắn hơn cả Long tộc.

Vân Vũ Tình hiếu kỳ hỏi.

Tổ An:

- A, ngươi còn biết Long tộc?

Vân Vũ Tình sững sờ, sau đó sắc mặt đỏ bừng:

- Ta không phải nói cái này! Phải biết vừa rồi một kiếm tất sát của Ám Dạ Tinh Linh, cũng chỉ đâm xuyên thân thể ngươi mà thôi. Thời điểm ta trị liệu cho ngươi, cũng có thể cảm nhận được thân thể ngươi cường đại dẻo dai, tuyệt đối không phải người bình thường có thể so sánh.

- Ta cũng không biết, có thể là ta thiên phú dị bẩm, ha ha.

Tổ An cười ha ha, hắn đương nhiên không muốn bại lộ tin tức của Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh, chỉ là Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh đã có nhiều người nghe tin chạy đến như vậy, nếu biết Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh còn sẽ như thế nào.

- Không phải là vì Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh sao, có cái gì mà giữ bí mật.

Vân Vũ Tình lườm hắn một cái, nói xong muốn đứng dậy, ai biết lại bị một vòng tay ấn trở về.

Phụp…

Hoa tâm bị va chạm mãnh liệt làm toàn thân nàng run lên:

- Ngươi... Ngươi làm gì… ân?

- Vấn đề này cần phải ta hỏi ngươi nha, đang ân ái ngươi đứng lên làm gì?

Tổ An hiếu kỳ hỏi.

Vân Vũ Tình cắn môi:

- Đương nhiên là phải đi xử lý thi thể kia trước, có hắn ở bên cảm giác không được tự nhiên.

Không chỉ như thế, nếu không xử lý tốt nơi này, đợi lát nữa Tú Y Sứ Giả và đám người Lương Vương tất nhiên sẽ phát hiện dị thường.

- Nguyên lai là vậy, ta còn tưởng ngươi muốn rời khỏi, có chút không nỡ.

Tổ An cười ngượng ngùng.

Trong lòng Vân Vũ Tình giật mình, không có trả lời, cố gắng áp chế cảm xúc tràn đầy phong phú trong người, đứng dậy đi thẳng tới bên cạnh thi thể của Ám Dạ Tinh Linh, tay phất một cái, một vệt hào quang màu tím vẩy ở trên người đối phương, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

Nhìn vết máu trên mặt đất, đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, sau đó lấy ra một cái bình sứ đổ vào lên, rất nhanh vết máu tan biến sạch sẽ.

Bình Luận (0)
Comment