Đến từ Ngao Thuyên, điểm nộ khí +999!
Tổ An cười lạnh:
- Chớ có thiếp vàng lên mặt mình, ta rõ ràng là làm nhục ngươi, ngươi còn không đại biểu được cả Long tộc.
Ngao Thuyên khó thở ngược lại cười:
- Rất tốt, đã nhiều năm không ai dám nói như vậy với lão phu, huống chi còn là một nhân loại cấp thấp.
Tang Thiên cao hứng xém chút vỗ tay, đánh đi, nhanh đánh đi, gia hỏa Tổ An kia quả nhiên là hạ tầng đi lên, có chút kỳ ngộ thực lực tăng trưởng, cái đuôi đã vểnh lên trời, không biết mình là người nào.
Tổ An hừ lạnh:
- Long tộc không phải bị Nhân tộc đánh bại phải lui đến Man Hoang Bắc Cực sao, ngươi trang cái gì bức? Có bản lĩnh đi hoàng cung tìm hoàng thượng của chúng ta nói những lời này.
Hô hấp của Ngao Thuyên cứng lại, hắn tự nhiên biết bản lĩnh của vị Nhân Hoàng kia, đừng nói hắn, ngay cả tộc trưởng Long tộc cũng đánh không lại đối phương, sao dám đi hoàng cung nháo sự.
Hắn hừ lạnh:
- Hoàng mao tiểu nhi, ta sẽ để ngươi hối hận vì mình phách lối.
Bùi Miên Mạn vội vàng nhắc nhở:
- Cẩn thận!
Nàng biết đối phương muốn xuất thủ, vì thế tiên hạ thủ vi cường, trực tiếp vận chuyển Hắc Viêm đánh tới.
Ngao Thuyên không nhúc nhích, nhàn nhạt nhìn Hắc Viêm, trong miệng chậm rãi nói:
- Long Ngữ Ngôn Linh… dập tắt!
Hắn vừa dứt lời, hỏa diễm mãnh liệt nhất thời biến mất không thấy gì nữa.
Sắc mặt Bùi Miên Mạn đại biến, bàn tay nàng giơ lên mấy lần, nhưng chỉ có ngọn lửa linh tinh, không thể bốc cháy mạnh.
Ngao Thuyên nhìn về phía Tổ An:
- Người trẻ tuổi, cái miệng này của ngươi lão phu rất không thích, cho nên tự mình vả miệng một trăm cái, miễn cho bẩn tay lão phu, Long Ngữ Ngôn Linh, tự...
Hắn còn chưa nói xong, đã nghe được một thanh âm trêu tức:
- Ngươi nhìn cái gì?
Nghe được câu này, đáy lòng Ngao Thuyên sinh ra một loại xúc động không khống chế nổi, vô ý thức đáp:
- Nhìn ngươi thì sao!
Hắn vừa nói như vậy, kỹ năng Ngôn Linh tự nhiên bị đánh gãy.
- ? ? ?
Lời vừa ra khỏi miệng, Ngao Thuyên sửng sốt, không hiểu vì sao mình lại đột nhiên trả lời như vậy.
Bất quá hồi đáp một tiếng thì suy nghĩ thông suốt, hắn cũng không quá để ý, tiếp tục Ngôn Linh vừa rồi:
- Long Ngữ Ngôn Linh...
Còn chưa nói xong lại bị đánh gãy:
- Ngươi nhìn cái gì?
- Nhìn ngươi thì sao!
Ngao Thuyên bản năng đáp lại.
- ...
Ngao Thuyên không dám tin che miệng, nếu lần đầu tiên là ngoài ý muốn, như vậy liên tục hai lần, đầu lại ngốc cũng sẽ phát hiện không ổn.
- Chẳng lẽ ngươi cũng là Long tộc? Cũng biết Long Ngữ Ngôn Linh?
Hắn giật mình nhìn đối phương, thế nhưng nhìn bề ngoài của Tổ An, không có chút đặc thù nào của Long tộc, đồng thời trên người cũng không có khí tức đồng tộc.
Tổ An chưa trả lời, Tang Thiên đã la to:
- Đúng, hắn nói mình là Tổ Long chuyển thế, ngay cả Long Thần của các ngươi nhìn thấy hắn cũng phải hành lễ vãn bối.
Ha ha, như vậy ngươi còn không chết?
- Ca ca ...
Tang Thiến nhịn không được bất mãn, đại ca bỏ đá xuống giếng làm không khỏi quá khó coi rồi.
Tang Thiên hừ lạnh, nghĩ thầm nữ nhân quả nhiên hướng ngoại, muội muội mới gặp Tổ An vài lần, đã giúp người ngoài nói chuyện.
Ánh mắt của Bùi Miên Mạn và Trịnh Đán trở nên băng lãnh, bất quá như vậy ngược lại càng kiên định quyết tâm diệt trừ Tang Thiên của Tổ An.
- Tổ Long chuyển thế? Ngay cả Long thần cũng phải hành lễ vãn bối?
Thần sắc của Ngao Thuyên lạnh lẽo.
- Khẩu khí của các hạ thật lớn.
Đến từ Ngao Thuyên, điểm nộ khí +567!
Chuyện cho tới bây giờ, Tổ An cũng không có tất yếu giả vờ, sau đó thay đổi thái độ khiêm tốn vừa rồi, lại khôi phục thần sắc khoa trương:
- Ngươi làm sao biết ta không phải?
- Ta đương nhiên biết, nếu ngươi là Long tộc, ta tự nhiên có thể cảm nhận được.
Ngao Thuyên hừ lạnh.
- Vậy ngươi giải thích chuyện ta cũng biết Long Ngữ Ngôn Linh của các ngươi như thế nào?
Tổ An cười hì hì hỏi.
- Ta không biết ngươi dùng yêu pháp gì, nhưng tuyệt đối không phải Ngôn Linh của Long tộc chúng ta.
Ngao Thuyên nghiêm túc nói.
- Vừa rồi lão phu nhất thời chủ quan mới bị ngươi thừa lúc, hiện tại ngươi không có cơ hội.
Tổ An buông tay:
- Quả nhiên là tu luyện Ngôn Linh, chỉ biết công phu mồm mép.
Ngao Thuyên mặt trầm như nước:
- Tiểu tử, ngươi thành công chọc giận ta, đợi lát nữa ta... Long tộc Ngôn Linh, nặng...
Hắn cũng không biết vừa rồi Tổ An dùng yêu pháp gì, cho nên trước cố ý nói chuyện để hắn phớt lờ, sau đó bất ngờ sử dụng Ngôn Linh.
Ai biết Tổ An đã sớm ngờ tới:
- Ngươi nhìn cái gì?
Có điều hắn vẫn đổ mồ hôi lạnh, xém chút để gia hỏa này thi triển Ngôn Linh, lão gia hỏa này không nói võ đức nha, rõ ràng đang tán gẫu, lại đột nhiên ám tiễn đánh lén, thật là quá âm hiểm.
- Nhìn ngươi thì sao?
Ngao Thuyên thốt ra, sau đó sắc mặt cực kỳ khó coi.
Hắn đã gắng sức kiềm chế mình phân tâm, thế nhưng vẫn không nhịn được nói ra câu này, đánh gãy Ngôn Linh của mình.
Hắn gắt gao nhìn Tổ An:
- Xú tiểu tử, ngươi đến cùng...
- Ngươi nhìn cái gì?
Trải qua giáo huấn vừa rồi, Tổ An lo lắng hắn lại đánh lén, vì vậy lười nghe hắn nói nhảm, trực tiếp phong kín khả năng Ngôn Linh.
- Nhìn ngươi thì sao!
Ngao Thuyên:
- ...
Đến từ Ngao Thuyên, điểm nộ khí +999!
Hắn còn chưa từng biệt khuất như thế, rõ ràng có bản lĩnh thông thiên, lại bị một xú tiểu tử thực lực thấp kém làm cho không thi triển ra được.
Nếu Hoàng Hôi Hồng còn sống, hiện tại khẳng định sẽ ở một bên vỗ tay bảo hay, bởi vì hắn quả thực là cảm động lây, bị Trầm Mặc Ngôn Linh làm cho không cách nào triệu hoán thánh chỉ, cuối cùng khuất nhục chết đi.
- Ngươi dù sao...
- Ngươi nhìn cái gì?
- Nhìn ngươi thì sao!
...
Ngao Thuyên sắp khóc, hiện tại coi như hắn không thi triển Ngôn Linh, bình thường nói một câu cũng không làm được