- Chờ một chút, ngươi để cho ta...
- Ngươi nhìn cái gì?
- Nhìn ngươi thì sao!
- ...
Đến từ Ngao Thuyên, điểm nộ khí +666+666+666...
Tang Thiên nhìn trợn tròn mắt, còn có thể thao tác như vậy?
Lão đầu Long tộc kia không phải rất ngưu bức sao, trước đó thậm chí khắc chế Hoàng Hôi Hồng, sao bây giờ lại bị người khác khắc chế?
Thiệt thòi ta còn ôm chờ mong lớn như vậy, thật vô dụng!
Bên cạnh, đám người Bùi Miên Mạn đầu tiên là trợn mắt hốc mồm, về sau lại nhịn không được cười ra tiếng, bởi vì cảnh tượng này thực không giống hai cao thủ quyết đấu, mà giống hai lưu manh vô lại chửi bóng chửi gió nhau.
Khuôn mặt của Tang Thiến cũng ửng đỏ, nghĩ đến đủ loại truyền ngôn trong tình báo liên quan tới Tổ An, gia hỏa này quả nhiên vẫn vô sỉ như vậy, trước kéo đối phương về ngang hàng với mình, lại dùng kinh nghiệm phong phú đánh bại hắn.
Cũng không biết qua bao lâu, Ngao Thuyên vội vươn tay ra:
- Ngừng!
Lần này Tổ An cũng không có hô, một mực hô hào như vậy sớm đã kêu miệng đắng lưỡi khô.
Thấy hắn không có nói tiếp, Ngao Thuyên buông lỏng một hơi:
- Con mẹ nó miệng của ngươi là làm sao nặng ra được?
Niên kỷ của hắn lớn, công phu hàm dưỡng đã sớm luyện tốt, ngày bình thường đều dùng bộ dáng trưởng bối, sau đó ra vẻ tiên phong đạo cốt trang bức, đã nhiều năm chưa nói qua lời thô tục, nhưng bây giờ là thật nhịn không được.
Tổ An cười hắc hắc:
- Ta chỉ nói ba chữ, ngươi lại nói bốn chữ, khẳng định là miệng ngươi tiện hơn nha. (*trong nguyên tác chữ hán đúng là ba chữ, nhưng dịch sang tiếng Việt mình thì thành bốn chữ ngươi nhìn cái gì)
Ngao Thuyên:
- ...
Ngươi nói thật có đạo lý, ta lại không cách nào phản bác.
Đến từ Ngao Thuyên, điểm nộ khí +703!
Sắc mặt Ngao Thuyên tái xanh, hắn đã bỏ đi dự định sử dụng Ngôn Linh, bởi vì vừa rồi vô luận hắn nếm thử như thế nào, cũng bị ba chữ giống như ác mộng kia phong kín, hắn thực không muốn lại thể nghiệm loại cảm giác kia nữa.
- Ngươi cho rằng như vậy lão phu sẽ không làm gì được ngươi sao!
Ngao Thuyên hừ lạnh, trực tiếp cầm quải trượng đập tới.
Tuy hắn bởi vì chủ tu Ngôn Linh, năng lực cận chiến hơi yếu, nhưng đó là so sánh với đồng tộc, đối phó một nhân loại Ngũ phẩm, năng lực cận chiến của hắn đủ để nghiền ép.
Nhìn quải trượng gào thét mà đến, Tổ An không dám đón đỡ, vội vàng thi triển Quỳ Hoa Huyễn Ảnh tránh né.
Nhưng tu vi của Ngao Thuyên viễn siêu hắn, đồng thời lại không bị thương nặng giống Đinh Nhuận, cho nên vẫn theo kịp tốc độ của hắn.
Tổ An rất khó tránh thoát, Ngao Thuyên một lát cũng rất khó đánh trúng chân thân của hắn, thân hình hai người càng lúc càng nhanh, không ngừng giằng co.
Bùi Miên Mạn và Trịnh Đán nhìn đến lo lắng không thôi, có lòng tiến lên giúp đỡ, nhưng tốc độ của hai người quá nhanh, các nàng căn bản không phân rõ ai là ai, căn bản không biết nên vào tay như thế nào.
Tang Hoằng nhìn mà cảm thán không thôi:
- Long tộc không hổ là chủng tộc được thượng thiên ưu ái, trời sinh cường độ nhục thể viễn siêu người khác, Ngao Thuyên chủ tu Long Ngữ Ngôn Linh, theo lý thuyết chiến lực hơi yếu, nhưng hiện tại xem ra, vẫn có thực lực Bát phẩm của Nhân tộc, thật là đáng sợ.
- A, như vậy cũng có Bát phẩm?
Tang Thiến kinh hô.
- Như vậy thực lực bản thân hắn chẳng phải càng lợi hại?
- Không sai.
Tang Hoằng gật đầu.
- Nếu như hắn có thể thi triển Ngôn Linh, thực lực có thể so với Tông Sư, ở một số phương diện thậm chí còn lợi hại hơn Tông Sư của nhân loại. May mắn Tổ An phế đi sở trường của hắn, bằng không chúng ta ở trước mặt hắn căn bản không có bất kỳ sức đánh trả nào.
- Không nghĩ tới vụng trộm lại ẩn giấu nhiều cao thủ như vậy, xem ra thái bình mấy chục năm, thế lực khắp nơi lại bắt đầu rục rịch.
Tang Thiên nhịn không được phàn nàn nói:
- Hoàng thượng cũng không phái mấy cao thủ tới, hại chúng ta dọc theo con đường này bị đuổi giết, nơm nớp lo sợ.
Tang Thiến giải thích:
- Hẳn là hoàng thượng không ngờ tới Tổ An sẽ tự bạo lộ Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, bằng không trước đó những lực lượng kia hộ tống một người ở rể, khẳng định là dư xài.
Hai mắt Tang Hoằng tỏa sáng:
- Thiến nhi phân tích rất có đạo lý, trước đó ta ở trong cuộc ngược lại mơ hồ, đây mới là nguyên nhân căn bản nhất! Nói đến ta thật có chút bội phục tiểu tử Tổ An kia, từ trong bố cục thập tử vô sinh đi ra một đường sinh cơ.
- Hắn chỉ là mèo mù gặp cá rán, nhân vật từ phía dưới đi lên, hơi không như ý sẽ lật bàn không chơi, nào có mưu tính sâu xa như ngài nghĩ.
Nghe phụ thân khen Tổ An càng ngày càng nhiều, trong lòng Tang Thiên cực kỳ khó chịu.
Tang Thiến lại có ý kiến bất đồng:
- Vốn ta cũng cho rằng như thế, nhưng hai ngày này tiếp xúc, gia hỏa kia tuyệt đối không đơn giản.
Tang Thiên hừ lạnh:
- Gia hỏa kia bản lĩnh khác không có, nhưng lừa gạt nữ nhân chính là nhất đẳng, về sau ngươi cách xa hắn một chút!
Tang Thiến:
- ...
Đúng lúc này, một tiếng long ngâm to lớn truyền đến, nguyên lai sau vô số lần đánh hụt, Ngao Thuyên rốt cục không kiên nhẫn, trực tiếp kích hoạt bản thể, một cự long màu xanh dài trăm trượng xuất hiện.
- Nhân loại bỉ ổi xấu xa, ngươi thật chọc giận ta!
Đầu rồng to lớn nhìn Tổ An, cặp mắt như đèn lồng, bắn ra ánh sáng phẫn nộ.
Đến từ Ngao Thuyên, điểm nộ khí +1024!
Tổ An thầm mắng một tiếng, bọn gia hỏa này cả đám đều không chơi nổi, đánh thì đánh, động một chút lại biến thân, thật phiền.
- Đóng miệng thúi của ngươi lại, ngươi nhìn cái gì?
- Nhìn ngươi thì sao!
- ...
- Ta muốn giết ngươi!
Ngao Thuyên bị kích thích, kêu gào nhào tới, trong nháy mắt đó thật sự là sơn băng địa liệt, ngay cả không khí xung quanh cũng như bị rút khô.