Hắn từ bỏ giết Bùi Miên Mạn và Trịnh Đán, đuôi rồng bãi xuống, trực tiếp bổ nhào về phía Tổ An.
Tổ An lo lắng đám người Bùi Miên Mạn bị tai bay vạ gió lần nữa, hắn dứt khoát triệu hồi ra Đại Phong bỏ chạy, vừa chạy vừa quay đầu khiêu khích:
- Thế nào, bị ta nói trúng thẹn quá hoá giận? Đáng đời, ai bảo ngươi già mà không kính trước.
Không sai, vừa rồi hắn vì cứu hai nữ, thi triển kỹ năng Khẩu Thổ Phân Phương, hoàn toàn kéo cừu hận của Ngao Thuyên lên người mình, hiện tại hai người là thật không chết không thôi.
Nếu có thể, hắn cũng không muốn dùng biện pháp như vậy, thế nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn hai nữ chết ở trước mặt mình, cho nên chỉ có thể liều một phen.
- Ta muốn giết ngươi!
Long nhãn của Ngao Thuyên đỏ bừng, hiện tại hắn chỉ nghĩ rút gân lột da gia hỏa này, để Tổ An nhận hết tra tấn mà chết, thậm chí không để ý Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh gì.
Thấy đã thành công hấp dẫn thù hận, Tổ An không còn dám trì hoãn, vội vàng triệu hoán Đại Phong liều mạng chạy trốn, nhưng dù hắn thuấn di, long thân của đối phương cũng dài hơn 100 trượng, hơi đong đưa một chút, đã nhanh chóng đuổi theo tới.
- Hoàng Hậu tỷ tỷ, Hoàng Hậu tỷ tỷ?
Tổ An không ngừng hô hoán Mị Ly, đáng tiếc từ đầu tới cuối không có đáp lại.
Nữ nhân này thật là không đáng tin cậy!
Tổ An đậu đen rau muống không thôi, mỗi lần gặp nguy hiểm nàng đều không có mặt.
Đương nhiên hắn cũng rõ ràng, loại tâm thái ỷ lại đối phương này của mình là không được, đối phương cũng nhắc nhở hắn, nhưng thật đến tuyệt cảnh vẫn khó tránh khỏi sẽ nghĩ tới nàng.
Kêu gọi mấy lần không có kết quả, Tổ An rốt cục từ bỏ, sau khi chạy tầm nửa canh giờ, hắn cũng không đào vong nữa, bởi vì Đại Phong ở trong thời gian ngắn đã không có cách nào triệu hoán, hắn chỉ có thể sống mái chiến một trận.
- Sao không trốn? Không chạy nổi nữa hả?
Ngao Thuyên dữ tợn cười lạnh, trực tiếp nhào tới hắn.
Tổ An vừa tránh né vừa lấy ra Thái A Kiếm đâm tới, song phương ngươi tới ta đi, hắn kiên trì mười mấy hiệp, rốt cục ở một lần động tác hơi chậm, bị móng vuốt đập trúng, tay đau nhức kịch liệt, không cách nào nắm chặt Thái A Kiếm, bay thẳng qua một bên, cắm vào núi đá thật sâu.
- Là một thanh hảo kiếm, chờ ta giết ngươi thì quy ta.
Ngao Thuyên vung trảo đè xuống, muốn đập hắn đến thịt nát xương tan.
- Chênh lệch quá lớn, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, lại nhiều mưu kế cũng vô dụng.
Sắc mặt Tổ An âm tình bất định, nhanh chóng suy tư phương pháp thoát khốn.
Đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên dâng lên ánh sáng tím, một bóng hình xinh đẹp ở trong nháy mắt long trảo vỗ xuống ôm lấy Tổ An trốn qua một bên.
Ngửi được dị hương quen thuộc lại ngọt ngào trên người đối phương, Tổ An vừa mừng vừa sợ:
- Là ngươi?
Nữ tử mặc váy trắng xuất trần thoát tục, dù trên mặt được che một tầng lụa mỏng, nhưng vẫn lờ mờ thấy được dung nhan tuyệt sắc của nàng.
Trên người có mùi thơm thấm vào ruột gan, lại thanh nhã hợp lòng người, không phải Vân Vũ Tình thì là ai.
Vân Vũ Tình nhìn Tổ An, tay ngọc nhẹ nhẹ vỗ về vết thương trên người hắn:
- Sao bị thương nặng như vậy? Có đau không?
Tổ An mỉm cười:
- Vốn rất đau, nhưng nhìn thấy ngươi đến, thì không đau nữa.
Khuôn mặt Vân Vũ Tình đỏ lên, xì một cái:
- Vẫn miệng lưỡi trơn tru.
Tổ An nắm tay nàng, mềm mại cực kỳ dễ chịu:
- Đúng rồi, sao ngươi lại tới.
Vân Vũ Tình đang muốn trả lời, lúc này bên cạnh truyền tới thanh âm phẫn nộ gào thét:
- Các ngươi ở chỗ này ân ân ái ái, coi ta không tồn tại hả!
Hai người quay đầu nhìn, vừa hay nhìn thấy Ngao Thuyên nhìn chằm chằm bọn họ.
- Ngươi làm sao lại chọc tới Long tộc?
Vân Vũ Tình nhíu mày, hiển nhiên đối phó đại gia hỏa như vậy để cho nàng cũng có chút khó khăn.
- Không phải ta chọc nó, mà là gia hỏa này tự mình tìm tới cửa.
Tổ An cũng rất phiền muộn, thật vất vả đánh lui được sát thủ đỉnh phong, kết quả lại chạy tới một cái càng lợi hại, trong khoảng thời gian này mình thật quá xui xẻo, có cần đi chùa miếu đốt nhang một chút không.
- Lại tới một đại mỹ nữ, tên tiểu tử thúi ngươi làm cho người chán ghét như thế, vì sao lại có diễm phúc như vậy? Ân, càng nghĩ càng làm cho người ta chán ghét!
Ngao Thuyên ngửa mặt lên trời thét dài, sau đó há miệng cắn về phía hai người.
Tổ An giật nảy cả mình, vội vàng nhắc nhở Vân Vũ Tình:
- Cẩn thận!
Ai biết tốc độ của Vân Vũ Tình càng nhanh, nhẹ nhàng đẩy hắn qua một bên, sau đó cả người phi thân nghênh đón.
Dù thân hình nàng so với long thân to lớn thì nhỏ bé không đáng kể, nhưng lại không hề rơi xuống hạ phong.
Chỉ thấy đôi tay trắng của nàng nhanh chóng kết ấn, tư thế ưu mỹ, sau đó trước người xuất hiện một mảnh phù văn màu tím to lớn, cứ thế ngăn trở Cự Long tấn công.
Phanh một tiếng, Ngao Thuyên như đụng vào một bức tường trong suốt, đầu lắc lắc, đau đến choáng váng.
- Ngươi lại là người Ma tộc!
Hắn kiến thức rộng rãi, lập tức nhận ra lai lịch của đối phương.
Vân Vũ Tình trầm mặc không nói, hiển nhiên không có tất yếu nói chuyện phiếm, nàng cũng không muốn lộ ra tin tức có quan hệ tới mình.
Ngao Thuyên hừ lạnh:
- Mặc kệ ngươi là người hay ma, dính líu quan hệ tới Tổ An, đều phải chết!
Hiển nhiên ở dưới Khẩu Thổ Phân Phương ảnh hưởng, hắn đã hận Tổ An thấu xương.
Chỉ thấy hắn gầm thét vung trảo đánh về phía Vân Vũ Tình, lực lượng khổng lồ để quang thuẫn trước người Vân Vũ Tình phá nát.
Vân Vũ Tình vội vàng bay ngược về, hai tay kết ấn, sau lưng bỗng nhiên xuất hiện mười mấy phù văn, như vầng sáng vòng quanh lấy nàng.
Trên những phù văn kia quang mang lóng lánh lưu chuyển, sau đó bắn ra từng đạo quang tuyến tử sắc.