Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 879 - Chương 879: Quên Sự Tình Gì (2)

Chương 879: Quên sự tình gì (2) Chương 879: Quên sự tình gì (2)

Những tia sáng này giống như Laze, cho dù là long lân cứng rắn cũng gánh không được, bị bắn tới không ngừng bốc khói, trong không khí ẩn ẩn có thể ngửi được mùi khét lẹt.

Ngao Thuyên kêu rên liên hồi, ở trên không trung liều mạng uốn éo người muốn trốn tránh những quang tuyến tử sắc kia.

Tổ An nhìn giai nhân ở trên không trung giống như nữ chiến thần kia, nhịn không được nuốt nước miếng, đây là nữ tử mềm mại đêm đó ở trong ngực mình không ngừng cầu xin tha thứ kia sao?

- Thối nữ nhân, ngươi triệt để chọc giận ta.

Ngao Thuyên nổi giận gầm lên.

- Long Ngữ Ngôn Linh, cấm...

Hắn còn chưa nói xong, bên cạnh lập tức vang lên thanh âm giống như ác mộng kia:

- Ngươi nhìn cái gì?

- Nhìn ngươi thì sao!

Ngao Thuyên:

- ...

Hắn sắp phát điên, hắn thề, lần này sau khi giết Tổ An, trở về nhất định phải nghiên cứu làm sao giản hóa Long Ngữ Ngôn Linh, ít nhất phải giản hóa đến nhỏ hơn ba chữ cũng có thể thi triển, hôm nay thống khổ này hắn thực không nguyện ý nếm thử lần nữa.

Vân Vũ Tình kinh ngạc nhìn Tổ An, nàng tự nhiên rõ ràng Ngôn Linh của Long tộc cường đại đến mức nào, ai biết lại bị hắn khắc chế.

Nàng nhớ tới ban đầu ở Ngô Vương Phủ, Ám Dạ Tinh Linh kia rõ ràng đã có thể thành công đào tẩu, nhưng bởi vì câu nói này, dẫn đến hắn phân tâm, nỏ tánh mạng ở lại nơi đó.

Hiện tại xem ra câu ngươi nhìn cái gì kia của Tổ An, thậm chí còn thần kỳ hơn Long Ngữ Ngôn Linh.

Trong óc nàng hiện ra hình ảnh lúc đó mình dạng chân ngồi ở trong ngực Tổ An, thứ kia còn cắm sâu đến tận hoa tâm, trên gương mặt trắng nõn không khỏi đỏ bừng.

- Ngươi cho rằng không dùng Ngôn Linh ta sẽ không có cách nào sao?

Ngao Thuyên nổi giận gầm lên, sau đó đầu giương lên trời, miệng mở thật lớn, một cỗ long tức to lớn phun ra ngoài.

Đoàn long tức màu xám tro kia chỉ nhìn một chút liền biết tràn ngập khí tức hủy diệt.

- Ta sát, ăn cái gì khẩu khí lớn như vậy?

Cách thật xa cũng có thể ngửi được mùi thối, Tổ An lo lắng nhìn Vân Vũ Tình, nếu có một vài giọt dính trên người, người còn không bị ăn mòn?

Vân Vũ Tình không dám khinh thường, phù văn trận pháp ở sau lưng ánh sáng đại thịnh, mấy đạo màu tím bắn ra, cứ thế đỡ được long tức, màu tím và màu xám tro giằng co, trong lúc nhất thời ai cũng không làm gì được ai.

- Cẩn thận!

Tổ An vội vàng nhắc nhở, đáng tiếc đã trễ một bước.

Đuôi rồng to lớn quất tới, Vân Vũ Tình không tránh kịp, trong lúc vội vàng chỉ có thể nâng một tay lên, miễn cưỡng tạo thành phù văn quang thuẫn.

Nhưng quang thuẫn vội vàng ngưng kết làm sao chống đỡ được một kích tụ lực đã lâu, phanh… nàng hừ một tiếng, bay thẳng ra ngoài.

Những trận pháp ở phía sau nàng tự nhiên tán loạn, không có quang tuyến ngăn cản, đoàn long tức của Ngao Thuyên phun thẳng về phía nàng, hiển nhiên hắn rất kiêng kị nữ nhân này, quyết nắm lấy cơ hội để nàng hóa thành tro tàn.

Lúc này khí tức trong cơ thể Vân Vũ Tình hỗn loạn, vừa rồi đuôi rồng công kích cơ hồ triệt để đánh tan nguyên khí lưu chuyển, đương nhiên lấy tu vi của nàng, chỉ cần ba tức là có thể khôi phục lại, nhưng đối phương sao sẽ cho nàng cơ hội.

Nhìn long tức càng ngày càng gần, trong mắt Vân Vũ Tình hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Lúc này bỗng nhiên nàng cảm giác được một đôi tay ấm áp ôm lấy, đợi lấy lại tinh thần, nàng đã ở ngoài mấy chục trượng, đang bị Tổ An ôm vào trong ngực.

- A Tổ ...

Dù hai người từng có quan hệ thân mật, nhưng khách quan mà nói, hai người cũng không tính quen thuộc, bị hắn ôm như vậy, vẫn không nhịn được thẹn thùng.

Tổ An thở hổn hển, may mắn hắn phản ứng nhanh, bằng không thật chỉ có thể trơ mắt nhìn giai nhân vì mình hương tiêu ngọc vẫn.

- Lại là ngươi!

Nhìn thấy Tổ An, Ngao Thuyên không khỏi râu tóc dựng đứng, kêu gào xông lại.

Vừa rồi Tổ An ở trong thời gian ngắn liên tục triệu hoán Đại Phong hai lần, nguyên khí thật vất vả khôi phục đã dùng hết, hiện tại không có năng lực triệu hoán lần thứ ba.

Lấy tu vi song phương chênh lệch, không thể thuấn di mà nói, hắn liều mạng chạy cũng không có ý nghĩa gì.

Vân Vũ Tình vội vàng từ trong ngực hắn nhảy ra, bảo hộ hắn ở sau lưng, sau đó nhìn Cự Long nhào tới, trong mắt ánh sáng tím lấp lóe, giữa thiên địa như bị màu tím tràn ngập.

- Thiên Ma Chi Đồng!

Ngao Thuyên tự nhiên nhận biết kỹ năng lợi hại này của Ma tộc.

Long thân của hắn đình trệ, hiển nhiên bị Thiên Ma Chi Đồng ảnh hưởng rất lớn.

Hắn nỗ lực thi triển Ngôn Linh đến xua tan Thiên Ma Chi Đồng khống chế:

- Long Ngữ Ngôn Linh, đóng...

Tổ An làm sao cho hắn cơ hội:

- Ngươi nhìn cái gì?

- Nhìn ngươi thì sao!

Hiện tại Ngao Thuyên không còn khí lực để mắng, câu nói này sắp để hắn buồn nôn, thật sự là ác mộng, không ai muốn nếm thử lần thứ hai.

- Coi như không dùng Ngôn Linh, Thiên Ma Chi Đồng của ngươi nhiều lắm là khống chế ta nửa nén hương thời gian, chờ ta thoát khốn, chính là tử kỳ của hai người các ngươi.

Trong lòng Ngao Thuyên cực kỳ biệt khuất, đổi lại ngày bình thường, Thiên Ma Chi Đồng làm sao vây được hắn, trực tiếp dùng Ngôn Linh là giải quyết, hết thảy đều do hỗn đản Tổ An kia.

Vân Vũ Tình không nói gì, chỉ liều mạng khống chế, ngày bình thường nàng khống chế mấy chục hàng trăm người cũng không có vấn đề quá lớn, nhưng Cự Long dài trăm trượng vẫn quá khoa trương.

Thấy thân thể mềm mại của nàng khẽ run, cái trán chảy ra mồ hôi, Tổ An nhìn về phía Ngao Thuyên:

- Có phải ngươi còn quên cái gì hay không?

Ngao Thuyên sững sờ:

- Quên cái gì?

- Quên còn có ta.

Tổ An thở dài một hơi.

Ngao Thuyên cười ha ha:

- Chính bởi vì có ngươi, nữ nhân này mới đánh không lại ta, vốn lấy tu vi của nàng, muốn đánh thì đánh muốn đi thì đi, kết quả hiện tại vì bảo vệ ngươi, chỉ có thể mất mạng.

Bình Luận (0)
Comment