Nhìn lấy mọi người thống khổ, trên mặt Văn đạo nhân lộ ra vẻ mỉm cười, sau đó từng bước một đi về phía Tổ An và Thu Hồng Lệ, ngay từ đầu nàng không muốn dùng chiêu này, thứ nhất là bởi vì tiêu hao rất lớn, nàng không thể tuỳ tiện vận dụng; thứ hai là chiêu này động tĩnh quá lớn, rất dễ dẫn tới địch nhân ở nơi xa.
Những năm này quen trốn đông trốn tây, nàng thích trốn ở trong bóng tối ám toán người khác, tận lực không bại lộ mình tồn tại, vạn nhất đưa tới nhân vật lợi hại gì thì phiền phức.
Chẳng qua hiện tại nàng không lo được nhiều như vậy, tuy người trong Ma giáo thực lực kém xa nàng, nhưng mỗi cái đều có tuyệt chiêu, nàng thu thập rất phiền phức. Nàng lo lắng đêm dài lắm mộng, vẫn là mau chóng bắt hai người này, sau đó rời đi.
Nhìn đối phương càng ngày càng gần, thậm chí trên mặt còn lộ ra nụ cười giống như ác ma, Tổ An nghĩ thầm tiếp tục như vậy không được, rơi xuống trong tay thế lực khác hắn còn có thể chạy thoát, nhưng ở trong tay nữ nhân này, không bao lâu sẽ hóa thành thây khô.
Có biện pháp nào đây?
Nhìn các tán nhân thống khổ bịt lỗ tai, trong lòng Tổ An hơi động, trực tiếp mở miệng hỏi:
- Ngươi nhìn cái gì?
Văn đạo nhân giật mình, một cỗ xúc động không hiểu để nàng vô ý thức đáp:
- Nhìn ngươi thì sao?
Nàng vừa đáp, âm ba công kích tự nhiên gián đoạn, mọi người từ trong đau khổ khôi phục lại.
Văn đạo nhân nhíu mày, nàng không hiểu tại sao mình lại trả lời như thế, bất quá việc cấp bách là triệt để phế những người kia, vì vậy há miệng muốn công kích lần nữa, nào biết sóng âm vừa phát ra, lại một tiếng... Ngươi nhìn cái gì?
- Nhìn ngươi thì sao?
Văn đạo nhân đáp lại.
Đến từ Văn đạo nhân, điểm nộ khí +444!
Nàng nhất thời sửng sốt, một lần thì trùng hợp, nhưng hai lần?
Bỗng nhiên nàng nhìn về phía Tổ An:
- Ngươi là Long tộc?
Hiển nhiên lấy lịch duyệt của nàng cũng biết uy lực của Ngôn Linh.
- Nếu biết, còn không mau cút đi!
Tổ An ưỡn ngực nói, muốn mượn uy danh của Long tộc để đối phương biết khó mà lui.
Ai biết hai mắt của Văn đạo nhân tỏa sáng, nhất thời hưng phấn không hiểu:
- Nhiều năm như vậy còn chưa hút qua tinh huyết của Long tộc, hôm nay nhất định phải hút no bụng!
Nói xong nhào về phía hắn.
Nhìn đối phương hưng phấn đánh tới, Tổ An á khẩu, nghĩ thầm Long tộc không khỏi quá gà rồi? Khiêng ra tên tuổi của bọn họ không dọa được đối phương thì thôi, còn làm người ta hưng phấn...
Để hắn có chút hoài nghi Long tộc ở thế giới này, có địa vị rất thấp trong mắt mọi người.
Bất quá bây giờ hắn không kịp suy tư những thứ này, mắt nhìn đối phương xông lại, hắn vội vàng đẩy Thu Hồng Lệ qua một bên, sau đó nhanh chóng tránh né.
Trước đó Văn đạo nhân gặp qua thân pháp cổ quái của hắn, cho nên thấy hắn tránh thoát công kích không ngạc nhiên chút nào, vừa rồi nàng xuất thủ lưu ba phần lực, thấy thế không đợi chiêu thức dùng hết, tiếp tục chộp tới đối phương.
Tổ An liên tục thi triển Quỳ Hoa Huyễn Ảnh, tuy có thể ngắn ngủi né tránh đối phương công kích, nhưng thủy chung không cách nào hất ra, đối phương giống như giòi trong xương, một mực cách hắn không đến ba thước.
Nhiều lần xém chút bị ngón tay dài nhọn khống chế, Tổ An đã kinh hãi đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng tu vi của đối phương cao hơn hắn quá nhiều, hơn nữa ngang dọc hắc đạo nhiều năm, kinh nghiệm thực chiến và nhãn lực xuất chúng, liên tiếp xuất thủ có kế hoạch làm cho không gian xê dịch trốn tránh của hắn càng ngày càng nhỏ.
- Bắt được ngươi rồi!
Văn đạo nhân kiều mị cười một tiếng, một cánh tay bắt tới đầu vai.
Lúc này vừa vặn là thời điểm Tổ An lực cũ đã hết lực mới chưa sinh, căn bản không có cách nào né tránh.
Hắn đang âm thầm hô hỏng bét, bên cạnh một thanh trường kiếm chém tới, vừa vặn ngăn cản công kích của Văn đạo nhân.
- Hồ ly tinh, ngươi chết chắc!
Văn đạo nhân trừng Thu Hồng Lệ, tức giận đến oa oa kêu to, nàng thật vất vả mới tìm được cơ hội bức Tổ An đến tuyệt cảnh, kết quả lại bị đối phương phá hoại.
Phải biết thân pháp quỷ dị của Tổ An để cho nàng cảm thấy khó giải quyết, hắn có kinh nghiệm lần này, lại muốn bắt hắn sẽ rất khó.
Nghĩ tới đây nàng càng phẫn nộ, xuất thủ chiêu chiêu trí mạng.
Nếu nói vừa rồi bắt Tổ An, nàng lưu mấy phần dư lực, dù sao nàng còn muốn từ trong miệng đối phương đạt được Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, bây giờ đánh Thu Hồng Lệ thì hoàn toàn không có cố kỵ.
Nàng chỉ muốn từ trong tay đối phương đoạt được Trường Tín Cung Đăng mà thôi, sống hay chết không trọng yếu, huống chi xưa nay nàng chán ghét những nữ tử xinh đẹp hơn nàng.
Nhìn dung nhan khuynh quốc khuynh thành của Thu Hồng Lệ, còn có đám nam nhân nhìn về phía nàng ánh mắt tràn ngập thương tiếc và ái mộ kia, Văn đạo nhân liền cảm giác tà hỏa ứa ra, nàng không chỉ muốn giết đối phương, còn muốn lột bỏ da mặt, xem Thu Hồng Lệ làm sao câu dẫn nam nhân nữa.
Đối mặt công kích không chút lưu tình, trong lòng Thu Hồng Lệ nổi lên báo động, vội vàng huy kiếm phòng ngự, phát huy kiếm thuật đến cực hạn.
Đáng tiếc song phương chênh lệch quá lớn, tay của đối phương cắm vào kiếm võng, tiện tay bẻ một phát, liền làm gãy trường kiếm, sau đó biến chưởng thành trảo, trực tiếp bắt tới khuôn mặt của nàng.
Văn đạo nhân dự định lột đi da mặt của đối phương.
Bởi vì vừa rồi trường kiếm của Thu Hồng Lệ bị bẻ gãy, trên thân kiếm truyền đến lực đạo cường đại để khí tức trong cơ thể nàng hỗn loạn, trong lúc nhất thời làm sao có khí lực phản kháng.
Nhìn móng tay của đối phương phóng ra hàn quang, trong đầu nàng trống rỗng, trong nháy mắt đó nàng giống như đã cảm nhận được khí tức tử vong.
Đúng lúc này, một bóng người che ở trước người, ôm lấy nàng, dùng lưng ngăn cản công kích tàn nhẫn kia.