Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 906 - Chương 906: Lòng Đố Kị Công Tâm (2)

Chương 906: Lòng đố kị công tâm (2) Chương 906: Lòng đố kị công tâm (2)

Phốc phốc!

Dù Tổ An được Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh rèn luyện hai lần, nhưng ở trước mặt Văn đạo nhân, vẫn giống như giấy mỏng, bị móng tay của nàng cắm vào.

Văn đạo nhân đầu tiên là giật mình, sau đó giận dữ:

- Xú tiểu tử, ngươi vì nàng ngay cả tính mạng cũng không muốn sao?

Thân là nữ nhân, cho tới bây giờ nàng chưa gặp qua có nam nhân nào đối đãi nàng như vậy, cho nên nhìn thấy nữ nhân khác có phúc khí này, trong lòng nàng cực kỳ phẫn nộ.

Đến từ Văn đạo nhân, điểm nộ khí +1024!

Tổ An cũng không đến mức vì nữ nhân ngay cả mạng cũng không muốn, mà hắn nhạy bén phát giác, thời điểm đối phương công kích hắn, sát khí kém xa lúc đánh Thu Hồng Lệ, hắn lập tức kịp phản ứng, đối phương là vì Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, cho nên tạm thời sẽ không giết hắn.

Cũng bởi vì nhìn thấu điểm này, lại thêm thân thể hắn vốn cứng cỏi, hắn mới sẽ lựa chọn tiến lên giúp Thu Hồng Lệ ngăn cản công kích trí mạng.

Bất quá đã diễn tốt như vậy, hắn không nắm lấy cơ hội này thì uổng công ngày bình thường lanh lợi, lập tức thâm tình nhìn Thu Hồng Lệ:

- Đương nhiên, nếu nàng chết, ta sống lại có ý nghĩa gì.

- A Tổ!

Thu Hồng Lệ nước mắt ào ào, những năm này mặc kệ ở Thánh Giáo hay ở Thần Tiên Cư, quen nghe nam nhân dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng chưa từng coi là chuyện đáng kể.

Nhưng giờ phút này nhìn thấy Tổ An liều mạng cứu mình, sau đó khóe miệng ngậm máu nói câu này, nàng cảm giác trái tim mình như bị trọng chùy gõ mạnh, cảm động không thôi.

Nhìn phản ứng của đối phương, Tổ An giật nảy mình, nghĩ thầm không đến mức chứ, trước kia nữ nhân này xinh đẹp mị hoặc, hai người lẫn nhau nói đùa, liếc mắt đưa tình cũng nhiều nha.

Văn đạo nhân bị xem thành không khí, trong lòng cực kỳ phiền muộn, thu tay lại muốn giết Thu Hồng Lệ cho hả giận.

Lúc này mấy đại tán nhân cũng kịp phản ứng, ào ào xông lại.

Văn đạo nhân bị bọn họ làm có chút phiền, miệng vô ý thức muốn dùng sóng âm đánh lui, ai biết tiếng ông ông vừa ra, lại một câu ngươi nhìn cái gì?

- Nhìn ngươi thì sao!

Văn đạo nhân rốt cục cảm nhận được thống khổ của Lão Long lúc trước, càng làm cho nàng chịu không được là, đối phương không phải sớm ngăn nàng thi triển đại chiêu, mà đợi nàng vừa thả ra đại chiêu mới ngăn cản.

Cứ như vậy, nàng không thể không lập tức ngừng đại chiêu để trả lời câu nói kia, đại chiêu phóng một nửa bị cưỡng ép nuốt trở về, âm ba cường đại phản phệ chấn đến đầu nàng ông ông trực hưởng, nếu không phải tu vi nàng quá mạnh, chỉ sợ đã trọng thương thổ huyết.

Nhưng dù như thế, liên tục mấy lần phát đại chiêu bị đánh gãy, nàng cũng cực kỳ khó chịu, đồng thời trong thời gian ngắn không có cách nào lại sử dụng đại chiêu này.

Mấy đại tán nhân thừa cơ thi triển tuyệt chiêu cuốn lấy nàng, Lôi tán nhân vừa vung búa lớn, vừa nhắc nhở Thu Hồng Lệ:

- Thánh Nữ, mau dẫn Tổ An rời đi nơi này, chúng ta ngăn chặn nàng!

Bọn họ cũng minh bạch Văn đạo nhân là nhằm vào Tổ An và Trường Tín Cung Đăng, mặc kệ cái nào, cũng không thể rơi xuống trong tay đối phương.

Thu Hồng Lệ cũng rõ ràng quan hệ lợi hại, lại thêm nàng lo lắng thương thế của Tổ An, cho nên gật đầu:

- Các ngươi cẩn thận!

Sau đó vịn Tổ An nhanh chóng biến mất ở trong đêm tối.

Nhìn con mồi tới tay bay mất, Văn đạo nhân liên tục nộ hống, vội vàng muốn đuổi theo, đáng tiếc mấy tán nhân kia sử dụng bản lĩnh giữ nhà, nàng lại tiêu hao không ít, trong lúc nhất thời không cách nào thoát thân.

Lại nói Thu Hồng Lệ vịn Tổ An một đường chạy vội, thẳng đến nhìn không thấy khách điếm, nàng mới vội vàng dừng lại:

- A Tổ, thương thế của ngươi sao rồi?

Tổ An lắc đầu:

- Không có việc gì, một chút vết thương nhỏ mà thôi.

Bất quá thời điểm nói chuyện lại nhịn không được cau mày, móng vuốt của nữ nhân kia rất lợi hại, sao hiện tại lại càng ngày càng đau.

- Bị thương nặng như vậy, sao lại là vết thương nhỏ!

Thu Hồng Lệ thay hắn xem xét vết thương, bỗng nhiên kinh hô.

- Trên móng tay có độc!

Nhìn mấy lỗ máu ở sau lưng, xung quanh còn ẩn ẩn có một tầng tím đen, nước mắt của Thu Hồng Lệ lại trào ra:

- Đều tại ta, bằng không ngươi làm sao lại bị thương nặng như vậy.

- Ngốc cô nương, ta chỉ bị chút thương tổn, lại cứu được một tiểu tiên nữ như hoa như ngọc, đã kiếm bộn rồi, sao ngươi lại khóc chứ.

Nhìn nàng nước mắt như mưa, Tổ An nhịn không được giúp nàng lau nước mắt.

Thu Hồng Lệ cười khúc khích, nhịn không được nhẹ nhàng đập hắn một cái:

- Đến lúc nào rồi, ngươi vẫn thích nói giỡn như thế.

Ngay sau đó nàng khẩn trương nói:

- Độc tố trong vết thương phải mau chóng xử lý sạch, bằng không sẽ rất phiền phức.

- Cái này xử lý như thế nào?

Tổ An suy nghĩ, không biết Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh có thể giải độc hay không?

- Ngươi đừng nhúc nhích.

Thu Hồng Lệ ôn nhu nói, sau đó ngồi chồm hỗm ở sau lưng hắn, môi đỏ nhẹ nhàng tiến đến trên vết thương, thay hắn hút độc tố.

- A?

Tổ An giật mình, luôn cảm thấy như vậy tựa hồ có chút không tốt lắm.

- Không nên động.

Thu Hồng Lệ cúi đầu mơ hồ không rõ nói, đồng thời còn vuốt mấy sợi tóc ra sau tai.

Tổ An vô ý thức ngồi thẳng người, xung quanh rất an tĩnh, an tĩnh đến chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nhỏ nhẹ lẫn nhau.

Hắn có thể ẩn ẩn ngửi được mùi tóc của đối phương, còn có mùi thơm trên người thiếu nữ, đương nhiên, hắn cảm thụ sâu nhất là đôi môi mềm mại kia, còn có đầu lưỡi linh hoạt...

Khụ khụ, ta nghĩ đi đâu thế, bình tĩnh bình tĩnh!

Hai người yên lặng dựa chung với nhau, Thu Hồng Lệ không ngừng hút máu độc phun qua một bên.

Cũng không biết qua bao lâu, thấy màu sắc ở miệng vết thương đã triệt để chuyển thành màu đỏ bình thường, Thu Hồng Lệ mới buông lỏng một hơi:

- Máu độc đã bị hút ra, may mắn độc trên móng tay của Văn đạo nhân cũng không tính lợi hại.

Bình Luận (0)
Comment