Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 907 - Chương 907: Nam Nữ Si Tình

Chương 907: Nam nữ si tình Chương 907: Nam nữ si tình

Thu Hồng Lệ vừa nói vừa từ trong ngực lấy ra một bình thuốc trị thương thay hắn đắp lên, lại xé váy thay hắn băng bó kỹ vết thương.

Tổ An lấy ra một bình nước đưa cho nàng:

- Nơi này có giải độc tán, ngươi pha vào nước súc miệng, lại dùng một ít, đừng để độc tính xâm nhập thân thể.

Thu Hồng Lệ cũng không cự tuyệt, không chút nghi ngờ uống giải độc tán vào.

Nàng hơi kinh ngạc khi thấy hắn bỗng dưng biến ra nước ấm, bất quá lập tức kịp phản ứng, đối phương hẳn là có không gian pháp khí, nàng cũng không mở miệng hỏi thăm, dù sao những vật này là bí mật của mỗi người.

- Cảm ơn ...

Tổ An chân thành nói.

- Cám ơn ta làm gì, rõ ràng là ngươi cứu tính mạng của ta.

Thu Hồng Lệ hé miệng cười duyên, so với nụ cười trải qua huấn luyện ở ngày bình thường, lúc này biểu lộ càng thêm nhu hòa.

- Vừa rồi ngươi cũng cứu tính mạng của ta nha.

Tổ An cũng cười.

- Nếu không phải ngươi giúp ta hút độc ra, chỉ sợ không bao lâu ta sẽ độc phát thân vong.

Thu Hồng Lệ kinh ngạc nhìn hắn, nam nhân này ngày bình thường không có đàng hoàng, không nghĩ tới nội tâm ôn nhu quan tâm như vậy, còn lo lắng ta áy náy, cố ý nói như vậy hòa nhau.

Nhưng mình làm như vậy sao được tính là cứu mạng, coi như không có nàng, lấy độc tố trong vết thương, nhiều lắm là tra tấn hắn một đoạn thời gian mà thôi, cũng không đến mức sẽ để cho hắn độc phát thân vong.

Thời điểm nàng nhìn Tổ An, Tổ An cũng nhìn nàng, nhìn môi đỏ óng ánh kia, bỗng nhiên hắn nghĩ đến vừa rồi đối phương thay hắn mút vết thương, loại cảm giác kia phảng phất như có điện lưu chảy khắp toàn thân, để người tê tê dại dại.

Chỉ hút vết thương đã thư thái như vậy, nếu ngậm thứ kia...

Hắn nhìn môi đỏ kiều diễm của đối phương, nhịn không được nuốt nước miếng, bởi vì xung quanh quá an tĩnh, tiếng nuốt nước bọt kia tuy không lớn, nhưng lại cực kỳ rõ ràng.

Tổ An vô ý thức ngẩng đầu nhìn đối phương, ánh mắt hai người va chạm.

Gương mặt của Thu Hồng Lệ đỏ bừng, xì một miệng:

- Hạ lưu!

Sau đó ngượng ngùng xoay người sang chỗ khác.

Tổ An:

- ...

Hắn hô to oan uổng:

- Ta chỉ nuốt ngụm nước bọt thì hạ lưu cái gì? Ngươi có phải có hiểu lầm gì hay không.

Thu Hồng Lệ hừ nhẹ:

- Ngươi đang suy nghĩ lung ta lung tung gì, chính ngươi rõ ràng.

Tổ An:

- ...

Nữ nhân này quả nhiên không hổ là hoa khôi của Thần Tiên Cư, biết quá nhiều rồi, có cần trừ khử hay không nhỉ?

Bất quá tức giận thì tức giận, nhưng sao không có điểm nộ khí?

- Ha ha...

Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng cười khiếp người.

Hai người giật mình, bầu không khí mập mờ trong nháy mắt tan thành mây khói, từng cái toàn thân căng cứng, tràn ngập đề phòng.

- Tốt một đôi nam nữ si tình, trên đường chạy trối chết vẫn không quên nói chuyện yêu đương.

Thanh âm quen thuộc của Văn đạo nhân truyền đến, mới đầu tựa hồ còn ở địa phương rất xa, nhưng nói xong chữ cuối cùng, đã gần trong gang tấc.

Hai người ngẩng đầu, chỉ thấy một nữ nhân mặc đạo bào màu vàng phớt đỏ đứng ở trên ngọn cây, nhánh cây kia không to, rất khó tiếp nhận trọng lượng một người, cho dù là một nữ nhân vóc người xinh xắn.

Nhưng Văn đạo nhân nhẹ như lông ngỗng, mũi chân nhẹ nhàng điểm ở trên ngọn cây, cành cây chậm rãi chập trùng, nhưng cả người nàng đứng ở phía trên lại không hề ảnh hưởng.

Thu Hồng Lệ kinh hãi:

- Đồng môn của ta đâu? Đều bị ngươi giết?

Văn đạo nhân hừ lạnh:

- Dưới tay bổn tọa không lưu người sống.

Thời điểm nói chuyện, khuôn mặt nàng không khỏi nóng lên, tuy những tán nhân Ma giáo kia tu vi không bằng nàng, nhưng đều có tuyệt chiêu, bọn hắn liên hợp lại nàng rất khó giết chết, lại thêm vội vã tới bắt hai người, cho nên không có triền đấu, mà lưu lại một chút đồ tử đồ tôn kiềm chế, mình thì thừa cơ đuổi theo.

Nguyên hình của nàng là Huyết Sí Hắc Văn biến thành, vốn là am hiểu phi hành, phương diện tốc độ vượt xa nhân loại đồng cấp, chớ nói chi là tu vi của Tổ An và Thu Hồng Lệ không bằng nàng.

Lại thêm nàng cực kỳ mẫn cảm với mùi máu tanh, thời điểm hai người đào tẩu, mùi máu trong không khí yếu ớt, nhưng căn bản không thể gạt được nàng.

Cho nên tuy hai người chạy rất xa, nhưng vẫn bị đuổi kịp.

Tổ An nhỏ giọng nói:

- Hồng Lệ, lát nữa ta ngăn chặn nàng, ngươi thừa cơ chạy, tốt nhất chạy về bên cạnh Lô Tán Nguyên, hắn hẳn có thể bảo vệ ngươi chu toàn.

Thu Hồng Lệ lắc đầu, nhẹ nhàng cầm tay hắn:

- Ta và ngươi cộng đồng đối địch.

Tổ An gấp:

- Ngươi ngốc sao, nàng muốn Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh trên người ta, trong thời gian ngắn sẽ không giết ta, nhưng đối với ngươi lại không khách khí như vậy.

Thu Hồng Lệ vẫn không rời đi:

- Ta sẽ không vứt bỏ ngươi.

Thời điểm nói lời này, nàng mỉm cười, thần sắc thê mỹ mà dứt khoát, hiển nhiên nàng đã làm tốt chuẩn bị chết.

Lúc này Văn đạo nhân khặc khặc cười rộ lên:

- Thật cảm động, người ta đều nói phu thê vốn là chim cùng rừng, đại nạn lâm đầu mỗi người tự bay, không nghĩ tới cảm tình giữa các ngươi còn thâm hậu hơn phu thê.

Nghe nàng hình dung, gương mặt của Thu Hồng Lệ vốn bởi vì khẩn trương sợ hãi mà hơi tái nhợt, giờ phút này lại đỏ ửng.

Thấy bộ dáng thẹn thùng của nàng, dù Văn đạo nhân lại bắt bẻ, cũng không thể không thừa nhận nữ nhân này thật là nhân gian tuyệt sắc.

Đáng tiếc càng như vậy nàng càng ghen ghét phẫn nộ:

- Đáng tiếc bổn tọa thích nhất chính là chia rẽ uyên ương!

Nàng vừa dứt lời liền xông lại.

Có giáo huấn trước đó, nàng biết Tổ An trơn giống như cá chạch, trong thời gian ngắn rất khó bắt được hắn, như thế còn không bằng trước giải quyết Thu Hồng Lệ.

Trước đó hai người cứu tới cứu đi, nàng rõ ràng mình công kích Thu Hồng Lệ, Tổ An tất nhiên sẽ tới cứu giúp, như vậy thân pháp quỷ mị của hắn chí ít giảm một nửa.

Bình Luận (0)
Comment