Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 908 - Chương 908: Hoành Thố Bay Tới

Chương 908: Hoành Thố bay tới Chương 908: Hoành Thố bay tới

Quả nhiên, nhìn thấy đối phương đánh tới Thu Hồng Lệ, Tổ An cắn chặt răng, cũng tới giúp nàng ngăn cản.

Văn đạo nhân hừ lạnh, vượt lên trước một bước, tốc độ nhanh đến Tổ An căn bản không kịp phản ứng.

Nàng đột nhiên xuất hiện ở bên người Tổ An, một chưởng vỗ lên sườn hắn, nàng nhìn thấu tâm tư của đối phương, ỷ vào mình không dám giết hắn, muốn để cho mình bó tay bó chân.

Tuy mình không thể giết hắn, nhưng trước phế năng lực hành động của hắn lại không có vấn đề?

Lực đạo của một chưởng này đừng nói Ngũ phẩm, ngay cả Lục phẩm đỉnh phong đoán chừng cũng triệt để mất đi lực chiến đấu.

Tổ An phun máu tươi ngã xuống, hắn cảm giác xương sườn không biết gãy mấy cây, bất quá Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh nhanh chóng vận chuyển, không ngừng tu bổ thương thế trên người.

Văn đạo nhân không có nhìn hắn, tiếp tục đánh về phía Thu Hồng Lệ.

- A Tổ!

Thu Hồng Lệ kinh hô, nhưng bây giờ căn bản không rảnh phân thân đi xem hắn, vội vàng tế ra Trường Tín Cung Đăng, tia sáng màu vàng nhạt tản ra, bao phủ Văn đạo nhân, làm động tác của ả chậm đi rất nhiều.

Văn đạo nhân lại không bối rối:

- Hừ, thực lực của ngươi quá thấp, không có cách nào phát huy ra uy lực của nó.

Lần thứ nhất sử dụng hiệu quả tốt nhất, hiện tại năng lượng của đèn lồng tựa hồ yếu đi rất nhiều, không có cách nào trói buộc thân hình của Văn đạo nhân, chỉ có thể trì hoãn động tác của nàng.

Như vậy Thu Hồng Lệ mới miễn cưỡng theo kịp tốc độ, hai người trong nháy mắt ra chiêu, bất quá có thể trói buộc thân hình của Văn đạo nhân, nhưng nhãn lực và kinh nghiệm của Tông Sư là không cách nào trói buộc, rất nhanh bắt lấy một sơ hở, chưởng vỗ lên đầu vai nàng.

Thu Hồng Lệ kêu thảm một tiếng bay rớt ra ngoài, Văn đạo nhân đang muốn tới lấy tánh mạng, lúc này bên cạnh truyền đến thanh âm của Tổ An:

- Muốn động nữ nhân của ta, có hỏi qua ta chưa?

Trong miệng Tổ An phun ra tụ huyết, chậm rãi từ dưới đất đứng lên, dù động tác có chút run run, nhưng có thể khiến người ta cảm nhận được lực lượng kiên định.

- Ngươi... Ngươi làm sao đứng lên được?

Văn đạo nhân có chút kinh hãi, nàng rất rõ ràng lực lượng của một kích vừa rồi, đối phương nên đánh mất năng lực chiến đấu mới đúng.

Tổ An lau vết máu ở khóe miệng, cười hắc hắc:

- Nam nhân làm sao có thể đứng không nổi.

Sắc mặt của Thu Hồng Lệ đỏ lên, gia hỏa này đến lúc nào rồi, còn có tâm tình nói đùa như vậy.

Bất quá nghĩ đến vừa rồi đối phương nói nữ nhân của ta, nhịp tim nàng không hiểu đập nhanh mấy phần, trong lòng hừ một tiếng, ta lúc nào thành nữ nhân của ngươi.

Thế nhưng nàng không có chút tức giận, ngược lại trên mặt kìm lòng không được lộ ra vẻ tươi cười.

Văn đạo nhân hừ lạnh:

- Vậy ta nhìn ngươi còn có thể đứng lên bao nhiêu lần!

Nói xong liền đi về phía Tổ An.

Lần này mục đích lớn nhất là Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, thấy Tổ An đứng lên lần nữa, lo lắng hắn thừa dịp loạn đào tẩu.

Dù sao lúc bình thường mọi người đồng sinh cộng tử, nhưng thật đối mặt tử vong uy hiếp, tâm tư rất dễ dàng dao động, nàng không dám đánh cược, phải triệt để bắt hắn mới yên tâm.

Thấy đối phương xông lại, Tổ An vận chuyển Quỳ Hoa Huyễn Ảnh du đấu, hắn suy nghĩ xem có cơ hội dùng Dao Găm Có Độc cho nàng một kích trí mạng hay không, bây giờ hắn ở trạng thái trọng thương, phát động hiệu quả bạo tẩu của Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, chưa hẳn không có cơ hội.

Hắn không dám hiện tại lấy dao găm ra, miễn cho bị đối phương nhìn ra dị thường đề phòng, cho nên kiên nhẫn tìm cơ hội.

Văn đạo nhân nhướng mày, nàng cảm thấy tốc độ của đối phương tựa hồ nhanh hơn vừa rồi rất nhiều, có điều nàng chỉ nghĩ là bị ánh đèn của Thu Hồng Lệ ảnh hưởng, nên không có quá để ý.

Nàng vừa nghiêm túc, áp lực của Tổ An càng lớn, dù hiện tại lực lượng tốc độ tăng cường rất nhiều, nhưng song phương chênh lệch vẫn còn quá lớn.

Lúc này giao thủ, không chỉ không tìm thấy cơ hội thương tổn nàng, ngay cả tự vệ cũng có chút giật gấu vá vai.

Hắn nhịn không được nhìn Thu Hồng Lệ nói:

- Nữ nhân ngu ngốc, ngươi ngẩn người làm gì, nhanh dùng cái đèn kia của ngươi.

- A a a ...

Thu Hồng Lệ hơi đỏ mặt, lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng nhấc đèn lồng lên chiếu qua.

Tổ An không còn gì để nói:

- Ngươi chiếu ta làm gì.

Bị hào quang màu vàng kia bao phủ, hắn rốt cục cảm nhận được cảm giác của người khác, trong nháy mắt đó tay chân như nặng nề hơn rất nhiều.

Khuôn mặt của Thu Hồng Lệ nóng lên:

- Ta không phải cố ý.

Nói xong thao túng đèn lồng chiếu lên người Văn đạo nhân.

Tổ An yêu cầu thực rất khó xử cho nàng, phải biết ánh sáng của đèn lồng vốn là công kích bao trùm, làm sao có thể dễ dàng tách Tổ An ra.

Có điều nàng cũng thông minh, rất nhanh liền nghĩ ra biện pháp, lấy tay và y phục che xung quanh, chỉ để lại một mặt, như vậy tuy ánh sáng ít đi, nhưng lại càng dễ khống chế.

Văn đạo nhân mặt trầm như nước, dù thân hình của nàng rất nhanh, nhưng ánh đèn của đối phương luôn có thể thỉnh thoảng chiếu lên người mình, để cho động tác của nàng khó tránh khỏi ngưng trệ.

Nửa đường thậm chí có vài lần xém chút bị Tổ An làm tổn thương!

Trong nội tâm nàng cực kỳ nóng giận, tu vi của hai người này kém xa nàng, kết quả trên người đều có chút kỹ năng đặc thù, làm nàng bó tay bó chân, không thể đạt tới hiệu quả nghiền ép.

Nhiều lần nàng muốn quay đầu trước giải quyết Thu Hồng Lệ, nhưng Tổ An lại gắt gao cuốn lấy.

Thậm chí đối phương không tiếc dùng đấu pháp lấy thương đổi thương, để cho nàng cực kỳ đau đầu.

Vốn nàng nghĩ lấy tu vi của đối phương, coi như bị hắn chặt một hai kiếm cũng không có gì lớn, nhưng chẳng biết tại sao, trong nội tâm nàng luôn có một loại cảm giác nguy cơ, tựa hồ cảnh cáo nàng quyết không thể bị đối phương làm tổn thương.

Bình Luận (0)
Comment