Phải biết tuy tu vi của nàng rất cao, nhưng thanh danh quá xấu, cừu nhân cũng nhiều, nhiều năm bị truy sát, để cho nàng cực kỳ mẫn cảm với nguy hiểm.
Tuy nàng không hiểu tại sao mình lại có loại cảm giác nguy cơ này, nhưng không hề hoài nghi, bởi vì những năm này dựa vào loại Giác Quan Thứ Sáu kia, nàng rất nhiều lần trở về từ cõi chết.
- Vừa rồi đối phương bị thương nặng như vậy cũng có thể đứng lên, chắc hẳn thân thể hắn cực kỳ đặc thù, lấy thương đổi thương thực không sáng suốt.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể lấy lý do này giải thích.
Đồng thời nghĩ đến sau khi đối phương bị thương, tốc độ lực lượng bỗng nhiên tăng vọt, hơn phân nửa là nhờ Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh.
Quả nhiên không hổ là công pháp trong truyền thuyết!
Nghĩ tới đây, tâm nàng càng nóng, suy nghĩ trước giải quyết Tổ An lại nói, so với Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, Trường Tín Cung Đăng kia không có trọng yếu như vậy.
Nàng toàn lực ra tay, dù bị ánh đèn giảm tốc độ, Tổ An cũng có chút chống đỡ không được.
Rất nhanh hắn bị phất trần của đối phương quét trúng.
Phất trần của đối phương nhìn như mềm mại, nhưng quất lên người, mỗi một sợi tơ phảng phất như cưa kim loại, tạo thành vết thương thật sâu.
Nếu không phải thể chất của hắn đặc thù, chỉ sợ sớm đã bị xoắn thành thịt nát.
- Xú tiểu tử, lấy tu vi Ngũ phẩm sơ cấp của ngươi, có thể tiếp bổn tọa nhiều chiêu như vậy, đã đủ để chấn kinh thiên hạ, có điều... hiện tại trò chơi kết thúc!
Văn đạo nhân vừa dứt lời, bỗng nhiên khom lưng khẽ chụp mặt đất, sau đó kéo ra một miếng đất rộng dài vài trượng lên.
Miếng đất to lớn đứng lên vừa vặn ngăn trở ánh sáng đèn lồng của Thu Hồng Lệ.
Thu Hồng Lệ sững sờ, đối phương không phải Thổ hệ nguyên tố, vì sao có thể khống chế đất đai?
Có điều nàng hồi tưởng tình hình chiến đấu vừa rồi, cuối cùng minh bạch, nguyên lai vừa rồi Văn đạo nhân không ngừng xê dịch né tránh, lúc đó còn tưởng nàng là vì công kích Tổ An, bây giờ nghĩ lại hẳn là mỗi lần nàng di động, trên chân phát ra xảo lực chấn mặt đất, để mặt đất xốp mềm.
Công lực cỡ này thực là nghe rợn cả người, phải biết muốn đánh gãy mặt đất, lại không chấn vỡ mặt ngoài, này cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Thu Hồng Lệ không thể không bội phục, trong lòng lo lắng cho Tổ An:
- A Tổ!
Không có ánh sáng trói buộc, tốc độ của Văn đạo nhân tăng tốc mấy lần, trực tiếp chộp tới Tổ An.
Tổ An giật mình, vội vàng quát:
- Ngươi nhìn cái gì!
- Nhìn ngươi thì sao!
Văn đạo nhân đáp, đầu có chút thất thần.
Tổ An vội vàng triệu hồi ra Đại Phong, thuấn di đến hơn mười trượng.
Văn đạo nhân:
- ...
Đến từ Văn đạo nhân, điểm nộ khí +251!
Có điều sau khi nàng phẫn nộ, trong lòng cũng bội phục, gia hỏa này tu vi bình thường, nhưng ý thức và kỹ xảo chiến đấu lại đỉnh phong, thậm chí rất nhiều cao thủ thành danh đã lâu cũng chưa hẳn vượt qua.
Nghĩ tới đây trong nội tâm nàng càng tăng sát cơ, mới Ngũ phẩm thì như thế, chờ hắn trưởng thành còn đến nơi nào?
Suy nghĩ của nàng nhanh quay ngược trở lại, tốc độ xuất thủ cũng không chậm, phất trần lắc một cái, trong nháy mắt tăng vọt, vừa rồi mấy lần kiến thức công phu thuấn di của đối phương, nàng làm sao không có chuẩn bị?
Tổ An thuấn di hoàn tất, lại ngạc nhiên phát hiện quanh người mình sớm đã có vô số tơ phất trần, giống như đối phương đã sớm ngờ tới hắn sẽ tránh về phía này.
Cơ hồ trong nháy mắt, những tơ phất trần kia liền quấn lên người hắn, đầu tơ phất trần như vô số ống hút, đâm vào trên mặt hắn.
Hiển nhiên Văn đạo nhân rất kiêng kị hắn, dự định trước hút một bộ phận máu, để hắn triệt để mất đi năng lực hành động lại nói.
Dù sao nàng có thể khống chế hạn mức, chỉ phế hắn lại không đến mức muốn tính mạng của hắn.
Nhìn những tơ phất trần kia bay tới, Tổ An nghĩ đến kết cục khi bị Văn đạo nhân hút khô, trong lòng không khỏi cuồng loạn, vừa rồi bị Thu Hồng Lệ hút là hưởng thụ, nữ nhân này muốn hút không có cửa đâu!
Hắn đang định lấy ra át chủ bài sau cùng, bỗng nhiên một ngọn lửa màu đen bắn tới, vừa vặn rơi vào những tơ phất trần kia.
Ngọn lửa màu đen cực kỳ quái dị, cơ hồ trong nháy mắt liền dọc theo phất trần đốt về phía Văn đạo nhân.
- A!
Văn đạo nhân kêu thảm, vội vàng thu hồi tơ phất trần lại, liều mạng dập lửa.
Lấy tu vi của nàng tự nhiên sẽ không bị hỏa diễm cổ quái làm tổn thương, nhưng phất trần lại không ngăn nổi.
Trước đó ở trong khách điếm bị Tổ An đốt gần nửa, lần này lại bị hỏa diễm cổ quái đốt một nửa, hiện tại phất trần trụi lủi, chỉ còn lại không tới một phần tư.
Nàng tức giận quay đầu nhìn lại:
- Là ai!
Bất quá lập tức sửng sốt, vô ý thức nuốt nước miếng:
- Thật lớn!
Đồng thời cúi đầu nhìn ngực mình, một loại cảm giác tự ti tự nhiên sinh ra.
- Đại Mạn Mạn!
Thấy rõ bóng hình xinh đẹp kia, trong mắt Tổ An tràn đầy vui mừng.
Ai biết trên mặt Bùi Miên Mạn lại không có ý mừng gì, nhìn Thu Hồng Lệ chạy gấp tới, mặt mũi tràn đầy lo lắng, cười lạnh nói:
- Chúng ta một đường lo lắng cho ngươi, không nghĩ tới ngươi lại ở chỗ này hưởng hết diễm phúc.
Nghe nàng nói, Tổ An gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười cười, nhỏ giọng lầu bầu nói:
- Bên ta cũng rất nguy hiểm nha.
Thu Hồng Lệ đang chạy vội về phía hắn thấy thế dừng bước lại, xác định Tổ An không có việc gì, nàng buông lỏng một hơi, nhưng nghĩ đến lời Bùi Miên Mạn nói thì có chút xấu hổ.
Có điều nàng phản ứng cũng nhanh, lập tức cười rộ lên:
- A Tổ, vị cô nương này là thê tử của ngươi Sở tiểu thư sao?
Tổ An:
- ...
Bùi Miên Mạn giận dữ, đối phương là cố ý xem thường nàng, châm chọc nàng cũng không phải thê tử của Tổ An, ở chỗ này ăn dấm chua làm gì.