Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 927 - Chương 927: Tuyệt Vọng Thời Khắc

Chương 927: Tuyệt vọng thời khắc Chương 927: Tuyệt vọng thời khắc

Lúc trong đầu này Tổ An nhanh chóng suy nghĩ, ngạnh kháng với vô số quái xà, bọn họ khẳng định không phải đối thủ, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Thế nhưng bọn họ đã lượn quanh một vòng, lại không tìm được lối ra.

Suy nghĩ một chút cũng phải, cái hố này hiển nhiên là vì giết người, vách tường xung quanh làm bóng loáng cứng rắn phòng ngừa leo lên không nói, phía trên còn có phong ấn phòng ngừa có cá lọt lưới nhảy ra ngoài, thì làm sao có thể lưu một con đường sống?

Tổ An không khỏi có chút tuyệt vọng, lúc đó làm sao lại không cẩn thận rớt xuống trong hố chứ.

A, chờ chút, lúc đó chúng ta rơi xuống cũng không có cái phong ấn kia, phong ấn này không thể nào là loại cho phép vào không cho phép ra được.

Ánh mắt nhanh chóng liếc nhìn bốn phía, vách tường đều thẳng tắp, nhưng hắn xác định lúc đó rơi xuống là sườn dốc, dù độ dốc rất lớn, nhưng quyết không phải thẳng đứng.

- A Tổ?

Bùi Miên Mạn thấy Tổ An sững sờ, vừa dùng Hắc Viêm đánh lui quái xà ở phụ cận nhào tới, vừa gọi hắn.

Tổ An lấy lại tinh thần, vội vàng nhìn Bùi Miên Mạn nói:

- Chúng ta mau trở về.

- Trở về? Về chỗ nào?

Bùi Miên Mạn không kịp phản ứng.

Tổ An đáp:

- Về địa phương chúng ta rơi xuống, chỗ đó hẳn sẽ có lối ra.

Bùi Miên Mạn vội vàng nói:

- Nhưng vừa rồi chúng ta nhìn qua, xung quanh đều là vách tường thẳng tắp cứng rắn, không có lối ra gì.

Vừa rồi bởi vì tìm không thấy lối ra, mới nghĩ đi địa phương khác tìm một chút, bây giờ đã chạy qua mấy cái sân bóng, hiện tại trở về, dọc theo con đường này tất cả đều là quái xà nha.

Tổ An nhanh chóng giải thích:

- Nhiều khi nhìn thấy chưa hẳn là thực, nói không chừng xung quanh có cơ quan hoặc huyễn thuật để cho chúng ta nghĩ lầm đó là vách tường.

Bùi Miên Mạn vẫn không hiểu:

- Thế nhưng chúng ta đã kiểm tra xung quanh, cũng không có cơ quan gì nha.

Nàng cũng không phải người ngu, ngược lại rất thông minh, bằng không làm sao trở thành người nổi bật trong cùng thế hệ, vừa rồi trước khi đi nàng còn cố ý kiểm tra xung quanh, xác nhận không có cơ quan gì.

Tổ An đáp:

- Vừa rồi chúng ta chỉ kiểm tra một đoạn cách mặt đất gần nhất, vạn nhất cơ quan ở trên vách tường giữa không trung thì sao?

Hắn kéo Bùi Miên Mạn chạy trở về, vừa huy kiếm chặt đứt quái xà, vừa tiếp tục phân tích:

- Thực ra suy nghĩ kỹ một chút sẽ thấy nơi này mâu thuẫn, phía trên đã có phong ấn, thì cần gì tạo vách tường bóng loáng cứng rắn, không cách nào leo lên như vậy?

- Ai?

Lúc trước Bùi Miên Mạn vô ý thức cảm thấy phong ấn là đối phó cao thủ, vách tường bóng loáng là đối phó người bình thường, nhưng đã có phong ấn, còn thiết kế vách tường như vậy, hoàn toàn là vẽ vời cho thêm chuyện.

Tổ An nhanh chóng nói:

- Trước đó chúng ta đã kiểm tra, những người này lúc còn sống tư thế đều không có dấu vết bị trói, cho nên bọn họ có thể tùy thời trốn khỏi nơi đây. Nếu chờ bọn hắn đi vào, phía trên lại mở phong ấn, vạn nhất những người này thừa dịp đó trốn đi thì rất phiền phức, cho nên hơn phân nửa là trước đó đã phong ấn.

- Như vậy thì xuất hiện vấn đề, phong ấn đã có từ trước, thì làm sao dụ người vào? Hiển nhiên là có thông đạo khác chuyên môn ném người vào, thời điểm người bị ném đến, hơn phân nửa sẽ mê choáng, cho nên căn bản không biết lối đi này tồn tại.

Bùi Miên Mạn đưa ra nghi vấn:

- Đã như thế, cũng có thể trước mê choáng những người này ném vào, lại từ từ phong ấn, như vậy không cần sợ bọn họ đào tẩu.

- Có ba nguyên nhân!

Tổ An giải thích nói.

- Thứ nhất, hài cốt phía dưới quá nhiều, nếu làm duy nhất một lần, lượng công việc quá lớn, hơn nữa vừa rồi ta một đường quan sát, những hài cốt này cũng có khác nhau, bọn họ không hề phân bố đều đều ở dưới đáy hố, mà là từng nhóm từng nhóm, lẫn nhau còn bảo trì khoảng cách nhất định, hiển nhiên những quần thể này không biết nhau. Vừa rồi chúng ta chạy đi không cẩn thận giẫm một vài hài cốt, có thì rất cứng rắn, có thì mục nát, hiển nhiên cái sau thời gian chết càng xa xưa.

- Thứ hai, một công trình lớn như thế, nếu ta là người sáng tạo, tuyệt đối sẽ không dùng một lần, khẳng định phải sử dụng thời gian dài, như vậy thì có khả năng tạo ra mật đạo mà vừa rồi ta nói.

- Thứ ba, cũng là trọng yếu nhất, vừa rồi chúng ta rơi vào trong hầm vẫn thanh tỉnh, xác định một đường lăn qua sườn dốc, đây chính là cơ sở để ta suy luận.

Bùi Miên Mạn nghe mà trong mắt dị sắc liên tục, vốn nàng đã tuyệt vọng, nhưng bây giờ nghe hắn phân tích, nhất thời cảm thấy tiền đồ xán lạn, tuy còn chưa tận mắt thấy mật đạo, nhưng hiển nhiên nàng đã tin:

- A Tổ, ngươi thật quá lợi hại!

Bị một muội tử xinh đẹp dùng ánh mắt sùng bái tán dương, trong lòng Tổ An không khỏi nóng lên:

- Ta vốn rất lợi hại, đừng có không cận thận lại yêu mến ta.

- Phi, xú mỹ!

Bùi Miên Mạn xì một cái, nhưng trong lòng vẫn rất bội phục, gia hỏa này tựa hồ ở bất kỳ lúc nào cũng có thể bảo trì tâm thái vui vẻ, có thể cảm nhiễm người xung quanh, cho người ta cảm giác an toàn.

Bất quá rất nhanh hai người đã không còn tinh lực nói chuyện, trên đường trở về, những quái xà kia càng ngày càng nhiều, thậm chí làm cho người không chỗ ra tay.

Mới đầu còn tốt, Bùi Miên Mạn có thể vận dụng Hắc Viêm, những quái xà kia rất kiêng kị hỏa diễm, không dám áp sát quá gần.

Nhưng Bùi Miên Mạn dù sao cũng trọng thương, không cách nào duy trì Hắc Viêm, chỉ có thể nghỉ ngơi thật lâu mới nhen nhóm một lần.

Tổ An thì vung trường kiếm trong tay thanh lý quái xà ở ven đường, may mắn Tịch Tà Kiếm Pháp không quá tiêu hao nguyên khí, đồng thời đấu pháp lăng lệ rất thích hợp tình huống hiện tại.

Bình Luận (0)
Comment