Trình độ luyện kim của Thương triều rất phát đạt, chủ yếu thể hiện ở trên công nghệ luyện đồng, phải biết thời điểm vừa chế tạo ra đồng khí sẽ có màu vàng óng, chỉ là trải qua năm tháng dài dằng dặc, bị nước và không khí oxi hoá, mới biến thành màu xanh, nên mới thường gọi là thanh đồng.
Nghe nói cái này không phải vàng, Bùi Miên Mạn thất vọng:
- Hại ta cao hứng hụt, a, đó là cái gì?
Tổ An không thể không bội phục tri giác của nữ nhân, mỗi lần luôn có thể sớm phát hiện rất nhiều manh mối.
Bọn họ đi tới trước một khoảng cách, phát hiện trên vách tường hai bên điêu khắc rất nhiều bích hoạ tinh mỹ, chỉ bất quá những bích hoạ này phong cách khá trừu tượng, trong lúc nhất thời nhìn không hiểu nó vẽ cái gì.
Xung quanh bích hoạ còn viết rất nhiều văn tự, Bùi Miên Mạn tràn ngập mong đợi nhìn hắn:
- Những chữ này nói cái gì?
Dù sao những chữ này rất giống chữ giáp cốt cổ quái trước đó, vừa rồi Tổ An phá giải được văn tự trên bia đá và cửa chính, nghĩ đến hẳn sẽ nhận biết những thứ này.
Tổ An nghĩ thầm ta cũng không phải nhà khảo cổ, trước đó trùng hợp nhận biết mấy chữ giáp cốt đơn giản đã là vận khí cứt chó, làm sao có thể nhận biết những thứ này?
Bất quá nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong của nàng, Tổ An nhịn không được trang bức:
- Có thể là một dị trứng rơi vào trong miệng một thiếu nữ, sau đó ấu thể ở trong cơ thể thiếu nữ ấp trứng, cuối cùng phá thể mà ra...
Trên bích hoạ có một quái thú, lại có thiếu nữ, trong miệng tựa hồ còn đút một đồ vật hình quả trứng, sau đó cái bụng biến lớn...
Hắn cảm thấy hình ảnh này tựa hồ rất tương tự một điển cố mà mình đọc qua.
- Nói vớ nói vẩn!
Lúc này một âm thanh lạnh lẽo vang lên.
Nghe được thanh âm này, Tổ An không kinh sợ mà còn lấy làm mừng:
- Hoàng Hậu tỷ tỷ, ngươi rốt cục xuất hiện, ta còn tưởng ngươi... Cho rằng ngươi...
- Cho rằng ta đã chết?
Trong đầu truyền đến thanh âm lạnh lùng của Mị Ly.
- Không phải.
Tổ An ngượng ngùng cười cười.
- Còn tưởng ngươi ngủ say, triệt để mặc kệ ta.
- Dọc theo con đường này ngươi có muội muội ngực lớn khanh khanh ta ta, ta đi ra làm gì?
Mị Ly hừ một tiếng.
- Muội muội ngực lớn?
Tổ An vô ý thức nhìn bộ ngực của Bùi Miên Mạn, nhớ lại cảm xúc khi sờ vào, không thể không nói, nàng xác thực xứng đáng xưng hô này.
- Cái gì là khanh khanh ta ta, nửa đường nhiều lần gặp nạn, ta xém chút mất mạng có biết không, cũng không thấy ngươi ra cứu ta.
Tổ An có chút “u oán” nói.
- Ngươi gặp nạn lúc này, rõ ràng là muội muội ngực lớn kia gặp nạn, ngươi đi cứu nàng, trước đó đụng phải con muỗi kia cũng thế, nhiều lần ngươi đánh bạc tánh mạng đi cứu nữ nhân họ Trịnh, còn có Thánh Nữ Ma giáo, hừ hừ, muội muội ngực lớn này có một câu hình dung rất hay, ngươi là lấy mạng đi tán gái. Coi như ta cứu ngươi, cũng không ngăn nổi ngươi liều mạng, vậy ta còn cứu làm gì? Còn không bằng ngươi chết sớm một chút, tránh khỏi về sau nhìn sẽ phiền.
Thanh âm của Mị Ly rất lạnh lẽo.
Tổ An lại cười hì hì nói:
- Hoàng Hậu tỷ tỷ, tuy ngươi mắng rất hung, nhưng thực chất vẫn rất quan tâm ta, bằng không sẽ không quan sát từ đầu tới cuối.
- Hừ, bớt nói nhãm đi, ta cũng không giống mấy tiểu cô nương kia, dễ lừa gạt như vậy.
Dù Mị Ly nói như vậy, nhưng rõ ràng cảm giác được giọng nói của nàng nhu hòa hơn mấy phần, nàng nhìn bích hoạ nói.
- Nói sự tình bích hoạ đi.
Trừ khi nàng nguyện ý, bằng không trừ Tổ An, thì không ai có thể nhìn thấy nàng, nàng chỉ vào bích hoạ nói.
- Vừa rồi ngươi nói những thứ kia là cái lung ta lung tung gì thế, này rõ ràng là một Huyền Điểu to lớn giương cánh ở trên không trung, trên cây có tổ chim, bên trong có một tổ trứng, sau đó một thiếu nữ leo cây trộm một quả trứng nuốt xuống, không bao lâu thiếu nữ biến thành thai phụ, sinh ra một đứa bé... Đây chính là truyền thuyết Giản Địch nuốt Huyền Điểu chi noãn sinh ra Khế.
Tổ An chấn kinh:
- Hoàng Hậu tỷ tỷ thật uyên bác!
Hắn là xem phim phóng sự mới biết, nhưng không ngờ Mị Ly cũng rõ ràng.
- Ngươi có phải ngốc hay không, Ân Thương cách niên đại của ta cũng không tính xa xôi.
Mị Ly hừ một tiếng.
Tổ An ngượng ngùng cười cười, lúc này mới nhớ nàng là người Tần triều, cùng Ân Thương chỉ cách Chu triều mà thôi.
Mị Ly đi tới bên cạnh một bích hoạ khác, bích hoạ này vẽ tràng diện chiến tranh, song phương có không ít chiến xa, đằng sau còn có vô số bộ binh.
Trong một phương nào đó, trên chiến xa đứng một người cao lớn khôi ngô, toàn bộ hình ảnh liếc qua là có thể nhìn thấy khí thế của hắn bất phàm, hiển nhiên là nhân vật chính của bích hoạ, trên chiến xa khác cũng có nhân vật nổi bật, hiển nhiên là đối thủ của hắn, bất quá thần sắc của gia hỏa này lại lộ ra vẻ khiếp đảm..
Mị Ly nhìn những văn tự ở bên cạnh bích hoạ, sau đó chỉ hai nam tử trong bích hoạ:
- Đây là người sáng lập Thương triều Thành Thang, trận chiến này là trận chiến diệt Hạ Minh Điều, người đối diện chính là quân chủ cuối cùng của Hạ triều Hạ Kiệt, sau khi trận chiến này thất bại, hắn chạy trốn tới Nam Sào rồi chết. Thành Thang điều quân trở về Bặc ấp, đại hội chư hầu, chính thức thành lập Thương triều, định đô ở Bặc.
- Không đúng?
Tổ An kinh ngạc.
- Đô thành của Thương triều không phải là Ân sao?
Cái gọi là Ân Thương, mọi người nghe nhiều nên thuộc. Đương nhiên ai xem qua Phong Thần Bảng sẽ nhớ đến đô thành của Thương là Triều Ca, nhưng mặc kệ là cái nào cũng sẽ không phải là Bặc được.
- Có gì mà kinh ngạc, các đời Thương Vương dời đô rất nhiều lần.
Mị Ly chỉ vào bích hoạ đằng sau giảng giải.
- Nguyên nhân như vậy, là bởi vì cơ chế kế thừa Thương triều tạo thành, niên đại Thượng Cổ nguy cơ tứ phía, các loại dị tộc nhìn chằm chằm, còn có thiên tai dã thú, để mỗi người thọ mệnh không cao, rất nhiều người đang tráng niên thì chết, Thương Vương cũng không ngoại lệ. Vì vậy không có khả năng truyền vương vị cho con nhỏ nối dõi, ở niên đại đó, có thể dẫn dắt tộc nhân sống sót hay không mới là quan trọng.