Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 945 - Chương 945: Thiên Địch

Chương 945: Thiên địch Chương 945: Thiên địch

Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +33+33+33...

Cảm giác được nàng là thật tức giận, Tổ An vội vàng xin lỗi an ủi, đáng tiếc mặc kệ hắn nói cái gì, Mị Ly cũng không đáp lại.

Tổ An đã quen, trong khoảng thời gian này phát sinh không ít sự tình như vậy, thật là một ngự tỷ ngạo kiều.

Hắn nắm tay Bùi Miên Mạn tiếp tục thăm dò, bỗng nhiên trong lòng báo động, vội vàng đẩy Bùi Miên Mạn ra, mình cũng nhảy vọt.

Lúc này một đạo hàn quang từ trên trời giáng xuống, vừa vặn bổ vào địa phương hai người vừa rồi đứng.

- A Tổ!

Bùi Miên Mạn cũng lấy lại tinh thần, toàn thân Hắc Viêm lượn lờ, đã tiến vào trạng thái chiến đấu, bất quá khi nàng thấy rõ người đánh lén, trong lúc nhất thời sững sờ tại nguyên chỗ.

- Đây là...

Một thân bạch cốt, ẩn ẩn tản ra quang mang lóng lánh, hốc mắt hãm sâu có hai vệt sáng màu đỏ, tay cầm trường thương, cả người mang theo khí thế uy mãnh.

Tổ An nuốt nước miếng:

- Sao gia hỏa này nhìn quen mắt thế nhỉ?

Bùi Miên Mạn đáp:

- Tựa hồ là Khô Lâu Võ Sĩ trước đó ngồi ở bên cạnh cửa đá...

Nàng còn chưa nói hết, Khô Lâu Võ Sĩ kia đã động, khua trường thương trong tay đâm tới Tổ An, hiển nhiên dù nó đã chết, bản năng vẫn cảm thấy nam nhân là uy hiếp lớn nhất, muốn trừ bỏ trước tiên.

Giờ phút này khí thế của đối phương tăng vọt, tư thế nghiêng người vung vẩy thật rất uy phong.

Nếu không phải xông về phía mình, sợ rằng Tổ An sẽ giơ ngón tay cái lên cho hắn một like.

Nhưng cảm giác áp bách kia để hắn không dám chủ quan, vội vàng lấy ra Thái A Kiếm nghênh đón, hắn hét lớn một tiếng, không có tránh né mà xông lên:

- Để ta tới thử cân lượng của các hạ một chút!

Oanh!

Một bóng người bay ngược về, đụng vào vách tường, phía trên một số cục gạch bị đâm đến vỡ vụn.

Tổ An từ trong bụi đất đứng lên, miệng phun ra đá vụn:

- Ừm, thật lợi hại.

Bùi Miên Mạn cười khúc khích, gia hỏa này đánh nhau còn đi chọc cười, nàng lo lắng đối phương có sai lầm, vội vàng điều khiển Hắc Viêm đi qua hổ trợ.

Bùi Miên Mạn nghĩ đối phương là sinh vật tử linh, chắc hẳn sẽ sợ hỏa diễm, vì thế trong tay nàng cuốn lên một Hỏa Long bay tới.

Khô Lâu Võ Sĩ kia hiển nhiên cũng phát giác được nguy hiểm, trực tiếp xoay người, từ bên hông lấy ra một cái thuẫn bài, thuẫn bài kia mới đầu nhìn rất nhỏ nhắn, chỉ như một cái mâm tròn, nhưng sau khi xoay tròn, lại bỗng nhiên biến lớn, hóa thành một thuẫn bài đường kính ước chừng hơn mét, đỡ được hỏa diễm bắn tới.

Bùi Miên Mạn giật mình, đang muốn khống chế hỏa diễm vòng qua hai bên, lại thấy tay kia của Khô Lâu Võ Sĩ run một cái, xung quanh thuẫn bài duỗi ra vô số răng cưa bén nhọn.

Cách đó không xa, Tổ An nhìn mà trợn cả mắt, thời Ân Thương không phải chỉ giỏi đúc đồng thôi sao, khi đó sao có thể có công nghệ hiện đại, tạo ra binh khí tinh xảo như thế.

Khô Lâu Võ Sĩ kia quăng khiên tròn ra, khiên tròn gào thét chém về phía Bùi Miên Mạn, xung quanh khiên lóe ra hàn quang, lại thêm tiếng xé gió gấp rút, hiển nhiên nếu bị đánh trúng, chỉ sợ sẽ bị chặt thành hai đoạn.

Bùi Miên Mạn người ở giữa không trung, vốn không có cách nào mượn lực, lúc nguy cấp vòng eo của nàng uốn éo, nửa người trên ngữa ra sau, cả người giống như cây liễu mềm mại, tư thái cực kỳ ưu mỹ, cho thấy tính dẻo siêu cao.

Nhưng khiên tròn giống như có mắt, sau khi bay qua đầu, lượn quanh một vòng lại bay trở về bổ tới nàng.

May mắn lúc này Bùi Miên Mạn đã rơi xuống đất, mũi chân điểm một cái, cả người thuận thế lộn mèo, hiểm hiểm né qua.

Bất quá dù thế, vẫn có một đoạn váy không tránh kịp, bị lưỡi đao phất qua, trực tiếp rơi xuống đất.

Bùi Miên Mạn nhìn mà khuôn mặt nhỏ trắng bệch, vừa rồi nếu nàng hơi chậm một chút, bây giờ nói không chừng đã mất một cái chân.

Khô Lâu Võ Sĩ kia tiện tay cầm thuẫn bài, sau đó xoay tròn một vòng, lần nữa kích bắn ra.

Toàn thân Bùi Miên Mạn dấy lên Hắc Viêm, tốc độ so với ngày thường nhanh hơn rất nhiều, thoáng cái tránh thoát qua bên cạnh, chỉ bất quá thuẫn bài xoay tròn như giòi trong xương, vẫn vây quanh nàng tùy thời công kích.

Tổ An vội vàng đánh tới Khô Lâu Võ Sĩ, hắn chú ý tới vừa rồi hồng mang trong mắt đối phương lúc sáng lúc tối, hiển nhiên đang khống chế thuẫn bài bay múa, hắn lo lắng Bùi Miên Mạn thủ lâu tất mất, vì vậy vội vàng đánh tới.

Khô Lâu Võ Sĩ khua trường thương, ở quanh thân hình thành một cấm khu hình quạt, căn bản không có cách nào tới gần.

Vừa rồi Tổ An cùng nó cứng đối cứng đã ăn thiệt thòi, biết lấy lực lượng mà nói mình không phải đối thủ, thế là trực tiếp thi triển Quỳ Hoa Huyễn Ảnh, huyễn hóa ra hai nhân ảnh tiến lên.

Khô Lâu Võ Sĩ kia nghiêng đầu, ánh mắt hơi nghi hoặc, sao người này lại đột nhiên biến thành hai cái?

Bất quá nó không do dự, trường thương trong tay vung lên, cực kỳ nhanh cắt hai nhân ảnh thành bốn mảnh.

Bất quá nó lại sửng sốt, bởi vì trong tay không có truyền đến cảm giác cắt chém nhục thể quen thuộc, mà như bổ vào trong không khí.

Lúc này bóng người thứ ba của Tổ An xuất hiện ở sau lưng nó, trực tiếp vung Thái A Kiếm chém tới.

Thái A Kiếm cực kỳ sắc bén, lại thêm hắn tụ lực đã lâu, xương đầu của đối phương cứng hơn nữa, cũng không cách nào gánh vác được.

Lông lốc, một cái đầu lâu rơi xuống đất.

Thuẫn bài vốn xoay tròn trên không trung giống như mất đi lực lượng, khảm vào trên vách tường.

Tổ An vội vàng đi qua đỡ lấy Bùi Miên Mạn:

- Mạn Mạn, ngươi không sao chứ?

- Không sao.

Bùi Miên Mạn lòng còn sợ hãi nhìn qua, nhịn không được nói.

- Vừa rồi ở đại môn nếu nó đánh lén, chỉ sợ chúng ta đã chết.

- Cho nên nói vận khí của chúng ta cũng không tệ lắm.

Bình Luận (0)
Comment