Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 946 - Chương 946: Thiên Địch (2)

Chương 946: Thiên địch (2) Chương 946: Thiên địch (2)

Tổ An cười cười, đi qua vách tường xem xét thuẫn bài kia, vừa rồi kiến thức uy lực của cái đồ chơi này, chắc là vũ khí phòng ngự không tệ, nhìn xem mình có thể dùng hay không.

Hắn đang muốn gỡ thuẫn bài xuống, bỗng nhiên thuẫn bài ong một tiếng, lần nữa xoay tròn, sau đó từ trong vách tường bay ra, Tổ An vội vàng né tránh, xém chút đã bị nó chém thành Dương Quá.

- Cái quỷ gì? Chẳng lẽ binh khí này còn có linh trí sao?

Tổ An nhìn thuẫn bài bay múa giữa không trung, vẻ mặt giật mình.

- A Tổ, bên kia!

Bên cạnh truyền đến tiếng kinh hô của Bùi Miên Mạn, như nhìn thấy một màn quỷ dị nào đó.

Tổ An vội vàng nhìn lại, trong nháy mắt đó tóc gáy toàn thân hắn dựng lên, bởi vì thân thể không đầu của Khô Lâu Võ Sĩ kia không có ngã xuống, mà không ngừng đi lại ở bốn phía, sau đó đến phụ cận cái đầu rơi, ngồi xổm xuống lục lọi, tựa hồ bởi vì nhìn không thấy, dù đầu lâu gần trong gang tấc, nhưng nó mò một lúc lâu vẫn không mò được.

Tổ An kịp phản ứng, hét lớn một tiếng, huy kiếm đánh tới nó, đáng tiếc thuẫn bài ở giữa không trung không ngừng xoay tròn ngăn ở giữa hai người.

Coong!

Kiếm thuẫn tương giao, tiếng ngột ngạt vang lên, Tổ An lùi lại mấy bước, cánh tay có chút tê dại.

Lúc này khô lâu kia đã sờ đến đầu lâu, giơ lên một lần nữa đặt ở trên cổ, sau đó trật trật, tựa hồ là vì xếp thẳng hàng vết thương.

Ngay sau đó trên cổ lóe lên một trận bạch quang, vết thương khổng lồ biến mất không thấy gì nữa, cả người khôi phục như lúc ban đầu, trong hốc mắt lấp lóe ánh sáng màu đỏ, trường thương vung vẩy đâm tới.

Tổ An vừa né tránh vừa kinh hô:

- Cái đồ chơi này là bất tử chi thân? Như vậy còn đánh cái rắm!

Bùi Miên Mạn trầm giọng nói:

- Ta xem có thể dùng Hắc Viêm đốt thành tro bụi hay không, không tin nó còn có thể phục sinh.

Nàng nói xong liền hành động, trực tiếp thi triển kỹ pháp hỏa diễm đánh tới đối phương.

Lần này Khô Lâu Võ Sĩ không có cầm thuẫn ngăn cản, mà chân đạp mặt đất một cái, trong nháy mắt xông lại.

Hai người giật nảy cả mình, tốc độ của gia hỏa này thật nhanh, căn bản không giống như Khô Lâu Binh vụng về bình thường.

Ba người chiến thành một đoàn, Bùi Miên Mạn mấy lần muốn dùng hỏa diễm thiêu đốt đối phương, đáng tiếc đều bị thế công sắc bén của đối phương đánh gãy.

Khô Lâu Võ Sĩ công kích thực quá lợi hại, trường thương vung vẩy, xung quanh mấy mét đều là phạm vi công kích.

Vốn loại binh khí dài này sau khi cận thân sẽ rất thiệt thòi, nhưng thật vất vả cận thân, đối phương lại dùng khiên tròn phòng ngự, quả thực như con nhím, để cho hai người không có chỗ xuống tay.

Cách một hồi, Tổ An và Bùi Miên Mạn bị đánh trúng rơi xuống trên tường, may mắn hai người ở thời khắc mấu chốt tránh đi mũi nhọn, nếu không có trọng thương.

Khô Lâu Võ Sĩ đang muốn thừa thắng xông lên, lúc này cách đó không xa, bỗng nhiên truyền đến tiếng gào thét “anh anh anh”, đồng thời còn kèm theo tiếng bước chân nặng nề.

Ba người trong đại điện vô ý thức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy năm con Thao Thiết chậm rãi đi tới.

Khô Lâu Võ Sĩ trực tiếp từ bỏ hai người Tổ An, xoay sang chỗ khác, tay cầm trường thương nhìn những con Thao Thiết kia, tuy trên mặt nó đều là bạch cốt, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ mặt ngưng trọng.

Những con Thao Thiết kia cũng không có nhìn Tổ An, mà nhằm vào Khô Lâu Võ Sĩ gào thét.

Tổ An hiếu kỳ:

- Kỳ quái, lấy bản năng tham ăn của Thao Thiết, hẳn phải cảm thấy hứng thú với thân thể máu thịt mới đúng, vì sao trực tiếp để mắt tới khô lâu kia.

Bùi Miên Mạn thì thào nói:

- Thương nhân thích chinh phạt chiến tranh, vì uy hiếp phương quốc xung quanh, Thương nhân bắt Hung Thú Thao Thiết tới huấn luyện, nhưng Thao Thiết hung hãn, chắc chắn sẽ không thúc thủ chịu trói. Cho nên mấy trăm năm săn bắt, không biết bao nhiêu Thao Thiết chết ở trong tay võ sĩ Thương triều, đồng thời cũng có vô số võ sĩ Thương triều bị Thao Thiết thôn phệ, cho nên song phương là thiên địch, vừa nhìn thấy đối phương sẽ thành cục diện không chết không thôi.

Tổ An mở to hai mắt:

- Làm sao ngươi biết rõ ràng như vậy.

Bùi Miên Mạn cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, vô ý thức xoa trán:

- Ta cũng không biết, vừa rồi trong đầu tựa hồ xuất hiện rất nhiều hình ảnh, những hình ảnh kia vừa lạ lẫm lại quen thuộc, nghe ngươi hỏi ta bản năng đáp ra.

Tổ An nhướng mày:

- Chẳng lẽ có đồ vật gì mê hoặc tâm trí, xâm lấn ý thức?

Hắn vội vàng nhìn bốn phía, đáng tiếc không nhìn thấy gì:

- Nơi này rất quỷ dị.

Bùi Miên Mạn lắc đầu:

- Hẳn không phải, ta không có loại cảm giác bị mê hoặc, những hình ảnh kia ngược lại có chút giống trí nhớ của ta... Tóm lại có một loại cảm giác rất kỳ quái.

Tổ An đang muốn nói gì, lúc này trên trận phát sinh biến cố, Thao Thiết và Khô Lâu Võ Sĩ giằng co rốt cục bị đánh phá, một con Thao Thiết anh anh anh bay nhào về phía đối phương.

Miệng đầy răng nanh, nếu cắn trúng mà nói, hơn phân nửa có thể cắn nát thân thể của Khô Lâu Võ Sĩ.

Chỉ thấy Khô Lâu Võ Sĩ tay cầm thuẫn bài trực tiếp ném ra, Thao Thiết bay nhào tới tốc độ vốn rất nhanh, bây giờ thuẫn bài đối mặt bay tới, nó làm sao trốn được?

Thuẫn bài giống như máy cắt kim loại, trực tiếp chém đầu lâu của Thao Thiết thành hai khúc, thân thể của Thao Thiết bởi vì quán tính vẫn xông lại, có điều rất nhanh ngã ở trên mặt đất, bốn chân không ngừng co quắp.

Mà thuẫn bài giống như Hồi Toàn Phiêu, lại lần nữa vòng trở về, rơi vào tay Khô Lâu Võ Sĩ.

Lúc này hai sừng trên đầu một con Thao Thiết lấp lóe điện quang, ánh sáng màu xanh lam đánh tới tấm chắn, thuẫn bài run lên, sau đó trực tiếp rơi xuống đất, không xoay tròn nữa, yên tĩnh im ắng, như mất đi liên hệ với chủ nhân.

Bình Luận (0)
Comment