Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 947 - Chương 947: Đài Cao Quỷ Dị

Chương 947: Đài cao quỷ dị Chương 947: Đài cao quỷ dị

Lúc này hai sừng trên đầu mấy con Thao Thiết còn lại cũng lấp lóe điện quang, từng đạo ánh sáng màu xanh lam bắn về phía Khô Lâu Võ Sĩ.

Khô Lâu Võ Sĩ thấy thế vội vàng huy động trường thương trong tay, trước người hình thành một bình chướng kín không kẽ hở, ngăn cản những ánh sáng màu xanh lam kia.

Ngay sau đó hai chân của Khô Lâu Võ Sĩ đạp mặt đất một cái, thân thể lưu lại tàn ảnh, sau đó tới bên cạnh một con Thao Thiết gần nhất, trường thương trong tay chém xuống, trực tiếp chặt đứt hai chân của nó, con Thao Thiết kia nhất thời té ngã trên đất.

Khô Lâu Võ Sĩ không bỏ qua cơ hội như vậy, trực tiếp dùng mũi thương đâm chết nó.

Trường thương còn đâm ở trong thi thể Thao Thiết, lúc này một con Thao Thiết ở bên cạnh dùng đuôi hung hăng quất tới, trực tiếp quất lên cánh tay nó.

Dù xương cốt của Khô Lâu Võ Sĩ cứng rắn, cũng bị quất đến không cầm nổi trường thương trong tay.

Bất quá nó phản ứng cũng nhanh, trực tiếp dùng tay bắt lấy cái đuôi, sau đó giống như ném cục sắt, xoay tròn thân thể Thao Thiết làm binh khí mới, đập bay hai con Thao Thiết khác đang xông lại.

- Anh anh anh...

Con Thao Thiết bị nắm hét thảm, hai con Thao Thiết kia bị đụng đến đầu óc choáng váng.

Mũi chân của Khô Lâu Võ Sĩ điểm một cái, trường thương bay lên, sau đó đá trường thương ra.

Trường thương hóa thành cầu vồng, cực kỳ chính xác bắn trúng đầu một con Thao Thiết, đinh nó ở trên tường.

Tổ An nhìn mà nuốt nước miếng, lúc Khô Lâu Võ Sĩ này còn sống nhất định là mãnh tướng, bằng không sao sẽ bưu hãn như thế.

Bất quá thảm nhất là con bị hắn nắm đuôi.

Khô Lâu Võ Sĩ không ngừng nện nó lên vách tường và mặt đất, liên tục mười mấy lần, toàn thân nó đều là vết thương, các loại dịch thể buồn nôn từ trong vết thương chảy ra.

Lúc này con Thao Thiết cuối cùng rốt cục tỉnh táo lại, nhanh chóng bổ nhào lên người Khô Lâu Võ Sĩ, đụng hắn té xuống mặt đất.

Khô Lâu Võ Sĩ đành phải buông cái đuôi trong tay ra, đọ sức với con Thao Thiết kia.

Tổ An do dự, có nên đi lên giúp Thao Thiết một tay hay không, hắn lưu lại không đi, là muốn tìm cơ hội giải quyết triệt để tai hoạ ngầm, miễn cho một mực bị đối phương truy sát.

Ai biết Khô Lâu Võ Sĩ quá mạnh, thoáng cái đã xử lý 4 con Thao Thiết.

Tuy lúc này hắn bị con Thao Thiết cuối cùng đè xuống đất, nhưng nghĩ tới đặc tính không chết của đối phương, hắn thực không coi trọng Thao Thiết sẽ thắng.

Lúc này hai quái vật ở trên mặt đất chiến đấu đã tới trình độ gay cấn, móng vuốt sắc bén của Thao Thiết giống như đao, không ngừng cào lên người Khô Lâu Võ Sĩ, phát ra từng âm thanh chói tai.

Dù cốt cách của Khô Lâu Võ Sĩ cực kỳ cứng rắn, cũng lưu lại từng vết thương thật sâu.

Cái đuôi của Thao Thiết cũng không ngừng đâm tới đầu Khô Lâu Võ Sĩ, Khô Lâu Võ Sĩ không ngừng tránh né, cái đuôi bén nhọn đâm đất gạch thành mảnh vụn, tràng diện nhìn cực kỳ hỗn loạn.

Tổ An sờ cằm, một màn trước mắt sao quen thuộc như vậy...

Hắn đang do dự muốn tiến lên, thế nhưng đầu của Khô Lâu Võ Sĩ kia bị chặt xuống cũng có thể khép lại, hắn thực không biết công kích như thế nào mới có hiệu quả.

Cứ để Thao Thiết thăm dò một chút đi, vì dựa theo thuyết pháp của Đại Mạn Mạn, cả hai là tử địch, khẳng định sẽ biết nhược điểm của đối phương.

Đúng lúc này, Khô Lâu Võ Sĩ dùng chân đá vào bụng Thao Thiết, đá nó bay ra ngoài đụng vào tường, đâm đến mảnh đá bay loạn.

Khô Lâu Võ Sĩ tiến lên, lúc này con Thao Thiết kia đột nhiên bắn ra đầu lưỡi, đánh tới đầu của hắn.

Ai biết Khô Lâu Võ Sĩ sớm có phòng bị, trực tiếp nghiêng đầu tránh thoát, sau đó duỗi tay nắm lấy đầu lưỡi của đối phương, dùng lực kéo một cái, cứ thế kéo toàn bộ đầu lưỡi ra.

Con Thao Thiết kia hét thảm, trong miệng không ngừng phun ra dịch thể hỗn hợp, thân thể lung la lung lay, sau cùng ngã ở trên mặt đất, hiển nhiên cái lưỡi bị kéo ra, dù cường tráng như nó cũng là vết thương trí mạng.

Tổ An thầm khinh bỉ, biết ngươi không phải đối thủ của khô lâu, nhưng cũng không đến mức yếu như thế chứ? Trước đó đánh với ta oai phong lắm, đối mặt khô lâu liền bị miểu sát?

Khó trách gia hỏa này được chọn làm người thủ hộ đại môn, quả nhiên dữ dội.

Chỉ bất quá Tổ An lại không kinh hoảng, hắn nhìn Bùi Miên Mạn nói:

- Ta đã biết nhược điểm của nó.

Bùi Miên Mạn không phải người ngu, vừa rồi quan sát để cho nàng cũng nhìn ra mánh khóe:

- Đầu!

Trước đó những con Thao Thiết kia đều nỗ lực công kích đầu nó, tuyệt đối là có lý do.

Vừa rồi Tổ An chỉ chém đứt đầu, không có triệt để phá hư đầu, cho nên mới nghĩ lầm đối phương thật không chết.

Lúc này con Thao Thiết trước đó bị nắm đuôi lại còn chưa chết, run run rẩy rẩy từ dưới đất bò dậy, sau đó vô ý thức muốn chạy, hiển nhiên nó đã mất đi ý chí chiến đấu.

Chỉ thấy Khô Lâu Võ Sĩ kia khẽ vẫy tay, thuẫn bài trước đó rơi xuống đất lần nữa kích hoạt, xoay tròn sượt qua người con Thao Thiết kia, sau đó trở lại trong tay hắn.

Con Thao Thiết kia tiếp tục chạy mấy bước, sau đó đầu lâu rơi xuống...

Khô Lâu Võ Sĩ đi đến bên vách tường rút trường thương ra, sau đó quay người, đôi mắt lạnh lùng nhìn hai người Tổ An.

Tổ An nuốt nước miếng, mặc dù đã biết nhược điểm của đối phương, nhưng vừa rồi đối phương bày ra chiến lực khủng bố, hiển nhiên giao thủ bình thường mà nói, hai người tuyệt đối không phải đối thủ.

Hắn đang suy tư sách lược tiến công, bỗng nhiên dị biến xuất hiện, chỉ thấy một cái đuôi bén nhọn từ trước trán Khô Lâu Võ Sĩ đâm ra.

Khô Lâu Võ Sĩ muốn quay đầu nhìn xem rốt cục là ai giết nó, nhưng đầu nó bị đối phương xuyên thủng, căn bản không quay đầu được.

Hai người Tổ An lại thấy rõ ràng, nguyên lai trên xà ngang còn ẩn giấu một con Thao Thiết, cũng không biết nó mai phục ở chỗ đó lúc nào, thừa dịp Khô Lâu Võ Sĩ giết chết năm đồng bạn, vừa buông lỏng cảnh giác thì xuất thủ, trực tiếp trúng yếu hại.

Bình Luận (0)
Comment