Khô Lâu Võ Sĩ nỗ lực giơ trường thương lên công kích sau lưng, đáng tiếc nó vừa giơ tay, đã bị một cái lưỡi khủng bố bắn tới, đánh cho tay xương vỡ vụn.
Ngay sau đó cái đuôi trực tiếp giơ lên giữa không trung, hồng mang trong mắt Khô Lâu Võ Sĩ triệt để tiêu tán, cánh tay khác vô lực rủ xuống, thuẫn bài cũng rơi trên mặt đất.
Tổ An vốn định đi nhặt thuẫn bài về, bất quá khi con Thao Thiết kia từ trên xà ngang nhảy xuống, hắn triệt để bỏ đi ý nghĩ này, bởi vì con Thao Thiết này lớn hơn mấy con trước tới vài lần.
Bùi Miên Mạn nói:
- Ta cảm thấy chúng ta nhanh rời khỏi nơi này cho thỏa đáng.
- Ta cũng có ý này.
Vừa dứt lời, hai người liền nhanh chân bỏ chạy.
Trước đó những con Thao Thiết kia công kích, tuy lưu lại một chút vết thương cho Khô Lâu Võ Sĩ, nhưng căn bản không có cách nào trọng thương đối phương, hiện tại nó trực tiếp đánh nát xương cánh tay, thực lực này không phải bọn họ có thể đối phó được.
Con Thao Thiết kia gào lên, sau đó nện bước nặng nề đuổi theo, tốc độ quá nhanh, hoàn toàn không phù hợp với hình thể của nó.
- Sao cái đồ chơi này không ăn thi thể đồng bạn!
Tổ An thầm mắng, thế nhưng bây giờ không có cách nào, chỉ có thể liều mạng chạy.
Hắn vốn định lựa chọn một số thông đạo nhỏ hẹp, như vậy có thể trì hoãn gia hỏa ở sau lưng, nhưng cung điện này rộng rãi, một đường chạy nhanh lại không tìm thấy chỗ nào nhỏ hẹp.
Qua rất lâu, hai người tới trước mặt một bậc thang, đi lên bậc thang là một đài cao, sắc mặt hai người khẽ biến, bởi vì ánh mắt nhìn quanh, sau khi lên đài cao là một con đường chết.
Hai người đang định sống mái chiến một trận, ai biết Thao Thiết ở phía sau lại dừng bước, không ngừng dạo bước ở ngoài mấy trượng, nhìn về phía đài cao kia, phảng phất như kiêng kị cái gì.
- Cái này là tình huống như thế nào?
Nhìn Thao Thiết băn khoăn không tiến, Tổ An có chút xuất thần.
Bùi Miên Mạn liếc nhìn đài cao ở cách đó không xa nói:
- Hẳn là nó kiêng kị cái đài cao này, hoặc trên đài cao có tồn tại kinh khủng gì đó để nó không dám tới gần.
- Nhưng trên đài cao không có gì nha.
Mũi chân của Tổ An điểm một cái, trực tiếp nhảy đến giữa không trung, nhưng không nhìn thấy đồ vật gì.
- Chúng ta cứ chờ một chút đi.
Bùi Miên Mạn đề nghị, mặc kệ là cái gì, ngay cả Đại Thao Thiết cũng kiêng kị, thì không phải bọn họ có thể đối phó được.
- Tốt!
Mặc dù bình thường Tổ An tùy tiện, nhưng trong xương lại là người cẩn thận, bây giờ bên đài cao kia rõ ràng là có nguy hiểm, hắn đương nhiên sẽ không ngu ngốc lao vào.
- Cũng không biết lúc nào gia hỏa này mới chịu rời đi.
Hai người ở dưới bậc thang, Bùi Miên Mạn nhíu mày nhìn qua Đại Thao Thiết.
- So với nó rời đi, ta lo lắng nó sẽ xông lại hơn.
Tổ An đại khái đánh giá khoảng cách của song phương, chỉ hơn mười mét, chút khoảng cách ấy mặc kệ là đối với võ giả hay với Thao Thiết, cơ hồ chỉ là sự tình một bước nhảy.
Hắn vừa dứt lời, Đại Thao Thiết kia hiển nhiên đã không còn kiên nhẫn, chân sau đạp mạnh, vọt thẳng tới.
Tổ An:
- ...
Mình nói nhảm làm gì chứ?
- Miệng ngươi là miệng quạ đen sao?
Bùi Miên Mạn cũng bất đắc dĩ, dọc theo con đường này, sự tình như vậy cũng không phải lần đầu tiên phát sinh.
Hai người tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể chạy lên bậc thang.
Thế nhưng bọn họ vừa chạy mấy bước, bỗng nhiên trên cầu thang truyền đến tiếng nhạc phong cách cổ xưa.
Nghe được tiếng nhạc, Đại Thao Thiết vốn đang khí thế hung hung do dự, vô ý thức lui về sau mấy bước.
- Thanh âm này là từ nơi nào phát ra?
Bùi Miên Mạn cũng run rẩy, xung quanh không có nhạc cụ gì, sao lại bỗng nhiên vang lên thanh âm.
- Hẳn là trên cầu thang truyền tới.
Tổ An vừa nói vừa giẫm chân xuống bậc thang, rất nhanh lại phát ra tiếng nhạc.
- Sao bậc thang lại phát ra tiếng nhạc nhỉ?
Bùi Miên Mạn khó có thể tin giẫm giẫm, quả nhiên lại truyền ra từng giai điệu.
- Ta ở trong mộng gặp qua một số bậc thang âm nhạc, đạp lên có thể tấu ra các loại từ khúc...
Hiện tại Tổ An không dám dùng gia hương nữa, mọi người đều biết hắn sinh trưởng ở Minh Nguyệt Thành, Bùi Miên Mạn quá hiểu nơi này, khẳng định là không lừa gạt được, chỉ có thể nói nằm mộng.
Bùi Miên Mạn sớm đã biết hắn sẽ mơ thấy một số đồ vật thần kỳ, nên không có hoài nghi:
- Bậc thang phát ra âm thanh giống như chuông gió, lại cực giống chuông nhạc, nhưng khác những nhạc cụ trình diễn ra giai điệu êm tai, những âm thanh này âm phong trận trận, nghe vào khiến lưng người ta phát lạnh.
- Có gì đó quái lạ, đừng có đi lên nữa!
Tổ An giữ chặt tay Bùi Miên Mạn, những âm nhạc khiếp người này, còn có Đại Thao Thiết băn khoăn không tiến, khắp nơi đều lộ ra quỷ dị.
Nhưng Đại Thao Thiết ở phía dưới lại không buông tha hai người, tuy nó không dám lên, nhưng lại ngoác miệng rộng, đầu lưỡi thật dài trực tiếp bắn về phía hai người.
Trước đó ngay cả xương cốt của Khô Lâu Võ Sĩ cũng bị nó đánh vỡ nát, hai người nào dám chủ quan, vội vàng né tránh.
Bất quá đầu lưỡi của Đại Thao Thiết lại như trường thương, không ngừng đâm về phía hai người, bởi vì cầu thang nhỏ hẹp, không gian tránh né có hạn, nhiều lần xém chút bị đầu lưỡi của đối phương xuyên thủng.
Tổ An biết tiếp tục như vậy không phải biện pháp, sớm muộn sẽ bị đối phương gây thương tích, hắn liền kéo Bùi Miên Mạn tiếp tục đi lên:
- Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể đi lên xem một chút!
Coi như Đại Thao Thiết không tiếp tục công kích hai người, nó một mực thủ ở chỗ này, sớm muộn gì cũng sẽ bị vây chết.
Bùi Miên Mạn ân một tiếng, nhìn tình huống bây giờ, so với Thao Thiết buồn nôn kia, nàng vẫn tình nguyện đi đối mặt với nguy hiểm không biết.