Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 949 - Chương 949: Nhanh Quay Đầu (2)

Chương 949: Nhanh quay đầu (2) Chương 949: Nhanh quay đầu (2)

Hai người đạp bậc thang đi lên, phảng phất như giẫm đàn piano, phát ra các loại giai điệu, vang vọng ở trong địa phương trống trải, lộ ra cực kỳ quỷ dị.

- Ngươi có cảm thấy không khí xung quanh tựa hồ lạnh xuống không?

Bùi Miên Mạn khoanh tay, có chút nghi ngờ hỏi.

Tổ An giang hai cánh tay:

- Đến, để ta ôm sưởi ấm.

Bùi Miên Mạn xì một cái:

- Ngươi luôn không nghiêm túc như thế, ta đang nói chính sự đó.

Tổ An cũng thu hồi nụ cười:

- Không sai, nói không chừng nơi này có vật âm tà, cẩn thận một chút.

- Chỗ đó tựa hồ có tấm bia đá, phía trên còn có chữ.

Bùi Miên Mạn chỉ nơi xa nói.

Tổ An ngưng thần nhìn lại:

- Đáng tiếc thấy không rõ phía trên viết cái gì.

Theo lý thuyết lấy tu vi của hai người, chút khoảng cách ấy là không làm khó được bọn họ, nhưng không khí xung quanh tấm bia đá kia phảng phất như rất dị thường, để chữ viết trên đó mơ hồ.

Bất quá theo hai người tới gần, loại cảm giác mơ hồ kia giảm bớt, thời điểm bọn hắn đi vào bậc thang cuối cùng, kiểu chữ phía trên rốt cục rõ ràng.

Đáng tiếc những chữ này giống như phù văn cổ quái, vẫn là chữ giáp cốt, Tổ An căn bản không biết, thử hô vài tiếng Hoàng Hậu tỷ tỷ, nhưng Mị Ly căn bản không có trả lời hắn.

- Nhanh quay đầu, nhanh quay đầu, 44 cấp bậc thang chớ đi!

Bùi Miên Mạn nhìn chữ trên tấm bia đá, chậm rãi đọc lên.

Tổ An giật mình nhìn nàng:

- ? ? ?

- Ngươi nhận biết những chữ này?

Bùi Miên Mạn mờ mịt lắc đầu:

- Ta không biết, nhưng không hiểu vì sao, vừa nhìn thấy liền vô ý thức đọc lên.

- 44 bậc thang, vừa rồi chúng ta lên, giống như vừa vặn 44 bậc.

Sắc mặt của Tổ An trở nên khó coi, cái bia này đựng quá hố, trước đó ở phía dưới nhìn thấy, lại nhìn không rõ ràng, phải đến bước cuối cùng mới có thể thấy rõ.

Nhưng đến trước mặt lại nhìn rõ đã muộn, này chính là vì hố người nha.

Lúc này trên bậc thang, giai điệu hóa thành âm phong trận trận, như vô số lệ quỷ kêu rên.

Đột nhiên hai người cảm giác dưới chân dị động, cúi đầu xem xét, bậc thang đâu còn là bậc thang, mà là do vô số đầu lâu chồng chất thành!

Hai bên bậc thang vốn có một hàng chậu than, trước đó Bùi Miên Mạn sử dụng Hắc Viêm nhen nhóm, lúc này hỏa diễm run run, sau đó hỏa diễm chuyển hóa màu xanh biếc thành khiếp người.

- Ta sát, đây là cái tiết tấu gì!

Tổ An nuốt nước miếng.

Hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên trong sương mù đi ra rất nhiều U Linh, từng cái gào khóc thảm thiết, bộ dáng dữ tợn.

- Quỷ?

Thân là người xuyên việt, một màn trước mắt đã phá vỡ thường thức của hắn.

Bùi Miên Mạn nhanh chóng giải thích:

- Ở dưới một số điều kiện đặc thù, linh hồn người chết bất diệt, sẽ hình thành tồn tại giống như ác linh, có vài điển tịch gọi chung chúng nó là Minh tộc, bất quá bình thường đều rất hiếm thấy...

Thời điểm nàng giải thích, những U Linh lúc sáng lúc tối kia như cá mập ngửi được mùi máu tươi, cả đám đánh tới hai người, bất quá càng nhiều là lao về phía Đại Thao Thiết, hiển nhiên hình thể của đối phương lớn hấp dẫn càng nhiều lực chú ý.

Con Thao Thiết kia thấy thế liền co cẳng bỏ chạy, bất quá vừa rồi nó vì truy sát hai người Tổ An, bất tri bất giác đuổi lên bậc thang, mặc dù không có đi nhiều như hai người, nhưng vẫn giẫm mấy cấp bậc thang.

Những ác linh ở xung quanh cùng nhau tiến lên, rất nhanh liền bao phủ nó.

Thao Thiết gào thét, móng vuốt vung vẩy, cái miệng to như chậu máu cắn xé khắp nơi, cái đuôi bén nhọn liên tục đánh ra.

Đáng tiếc những ác linh kia đều là vật vô hình, công kích vật lý của nó trực tiếp xuyên qua thân thể ác linh, không thể sinh ra tác dụng gì.

- Anh anh anh!

Mới đầu Đại Thao Thiết còn tức giận tru lên, nhưng bây giờ trong thanh âm càng nhiều là thê lương và kêu rên.

Cũng không lâu lắm, thân thể của nó ầm vang ngã xuống, vài chỗ huyết nhục biến mất không thấy gì nữa, lộ ra bạch cốt âm u.

Căn cứ tốc độ này, chắc hẳn không bao lâu, huyết nhục cả người nó sẽ bị những ác linh kia cắn nuốt hầu như không còn.

Lúc này Tổ An và Bùi Miên Mạn căn bản không dám phân tâm, bởi vì có một phần nhỏ ác linh cũng xông về phía bọn hắn.

Tổ An khua Thái A Kiếm chém thẳng, đáng tiếc những ác linh kia đều là vật vô hình, thân kiếm trực tiếp xuyên qua thân thể bọn chúng.

Lũ ác linh phát ra tiếng cười thâm trầm, không hề cố kỵ tiếp tục nhào tới.

May mắn Tổ An thi triển Quỳ Hoa Huyễn Ảnh, hiểm hiểm né qua, không có rơi vào thảm trạng như con Thao Thiết kia, bị ác linh bao phủ chia ăn.

Bất quá dù như thế, cánh tay, bắp đùi của hắn bị một số ác linh bắt được, nhất thời từng trận đau đớn nóng bỏng truyền đến.

Trên đùi không nhìn thấy, hắn trực tiếp vén ống tay áo lên, phát hiện phía trên có rất nhiều thủ ấn màu xanh đen.

- Con mẹ nó, cái này là ăn gian!

Tổ An phiền muộn, mình đánh không trúng chúng, linh thể của chúng lại có thể thương tổn được mình, thế thì còn đánh như thế nào?

Lúc này những ác linh kia vồ hụt, lại gào gào la hét xông lên.

Trong lòng Tổ An căng thẳng, đang suy nghĩ làm sao ứng đối, thì một vệt Hắc Viêm từ bên cạnh bắn tới.

Những ác linh kia phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, vội vàng lui lại mấy mét, hiển nhiên khá kiêng kỵ ngọn lửa màu đen này.

Lúc này Bùi Miên Mạn đã qua dắt tay Tổ An:

- Ngươi không sao chứ?

- Còn tốt, không nghĩ tới ngươi Hắc Viêm này còn có hiệu quả khu tà.

Tổ An kinh ngạc nói.

- Những ác linh này vốn là vật chí âm chí tà, Hắc Viêm lại thuộc về chí cương chí dương, cả hai vốn khắc chế lẫn nhau.

Bùi Miên Mạn đáp.

Lúc này dưới đài truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Đại Thao Thiết, hai người vô ý thức quay đầu, vừa hay nhìn thấy một màn nó bị ác linh thôn phệ, huyết nhục dần dần hóa thành bạch cốt.

Bình Luận (0)
Comment