Tổ An nhịn không được nuốt nước miếng, đồ vật trong cung điện quỷ dị này một cái lợi hại hơn một cái, trước đó Khô Lâu Võ Sĩ nhẹ nhõm diệt năm con Thao Thiết phổ thông, kết quả lại bị Đại Thao Thiết miểu sát, vốn cho rằng Đại Thao Thiết là Boss, ai biết lại chết thê thảm như vậy.
Theo con Thao Thiết phía dưới bị chia ăn sạch sẽ, rất nhiều ác linh bắt đầu bay trở về, áp sát tới hai người.
Bùi Miên Mạn vội vàng chuyển vận nguyên lực để Hắc Viêm xung quanh thiêu đốt càng thêm mãnh liệt, mới để cho những ác linh như lang như hổ kia không dám tới gần.
- Không bằng chúng ta rời khỏi nơi này trước?
Bùi Miên Mạn nói, Đại Thao Thiết uy hiếp hai người đã chết, hiện tại lui về sẽ không có nguy hiểm.
Tổ An cau mày nói:
- Thế nhưng chúng ta tiến vào bí cảnh này đã rất lâu, cuối cùng vẫn phải tìm phương pháp ra ngoài, nếu không sẽ bị vây chết ở chỗ này. Hơn nữa chúng ta đã lên bậc thang, lại muốn rời đi chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
Thần sắc của Bùi Miên Mạn lo lắng:
- Thế nhưng ta không có cách nào một mực duy trì Hắc Viêm, đợi Hắc Viêm dập tắt, chỉ sợ chúng ta sẽ giống như Thao Thiết kia, bị gặm thành bạch cốt.
- Vậy chúng ta rời nơi trước, lại bàn bạc kỹ hơn.
Tổ An nói.
Hai người chậm rãi đi xuống bậc thang, vô số ác linh thủy chung quay xung quanh ở bốn phía không muốn tán đi, thời điểm hai người sắp đến bậc thang thứ nhất, những ác linh kia đều cản lại đường đi của bọn họ, ào ào la hét.
Mỗi lần Bùi Miên Mạn sử dụng Hắc Viêm xua tan một bộ phận, lập tức sẽ có một bộ phận khác bổ sung lên, hai người căn bản không có cách nào đột phá những ác linh này.
Không chỉ như thế, dường như những ác linh kia có thể trao đổi lẫn nhau, rất nhanh cải biến sách lược, một đoàn lít nha lít nhít vây quanh ở bốn phía hai người, nhanh chóng xoay tròn.
Theo bọn họ xoay tròn, xung quanh nổi lên âm phong, thổi đến Hắc Viêm trên người Bùi Miên Mạn dập dờn không cố định.
Bùi Miên Mạn biến sắc:
- Như vậy ta sẽ không kiên trì được bao lâu!
Bị những âm phong thổi, nàng muốn duy trì Hắc Viêm phải tiêu hao không biết lớn hơn bao nhiêu lần.
Tổ An trầm giọng nói:
- Chúng ta lên đài cao trước đi.
- Trên đài cao chỉ sợ nguy hiểm hơn?
Thanh âm của Bùi Miên Mạn tràn ngập lo lắng.
Tổ An lắc đầu:
- Nhiều khi sinh và tử chỉ cách nhau một đường, nói không chừng phía trên còn cất giấu phương pháp rời đi bí cảnh này.
Vừa rồi một đường đi tới, cơ hồ không có đường rẽ, trước đó đi ngang qua những chỗ kia, căn bản không có cơ quan rời khỏi, cho nên chỉ có thể đi phía trước thăm dò, mà trên bậc thang kia, là thông lộ duy nhất.
Lúc này Bùi Miên Mạn cũng vô kế khả thi, liền đi theo hắn tiến lên đài cao.
Đài cao hình tròn, ở giữa trừ có một cái đỉnh bằng đồng, thì không còn gì khác.
Tổ An chạy đến bên cạnh nghiên cứu xem có cơ quan cửa ngầm gì không, đáng tiếc không phát hiện gì cả.
Lúc này tiếng rít ở xung quanh càng ngày càng bén nhọn, dường như những ác linh kia cũng nhìn ra hai người cùng đường mạt lộ, phát ra từng tiếng cười quỷ dị khiếp người.
- A Tổ, chúng ta làm sao bây giờ, ta không kiên trì được bao lâu.
Bùi Miên Mạn lo lắng nói, xung quanh từng trận âm phong thổi tới, hỏa diễm của nàng đã tận khả năng co lại phạm vi nhỏ, như vậy có thể kiên trì lâu một chút.
Tổ An cau mày, đang muốn trả lời, bên tai truyền đến thanh âm của Mị Ly:
- Sao nhiều linh hồn oán hận như vậy?
Tổ An mừng rỡ:
- Hoàng Hậu tỷ tỷ, ngươi rốt cục đi ra.
Mị Ly hừ một tiếng:
- Ai biết ngươi giỏi gây chuyện như vậy, bây giờ lại chọc tới nhiều oán linh như thế, ra chậm chút nữa, chỉ sợ huyết nhục của ngươi sẽ bị chúng gặm nuốt sạch sẽ.
- Hoàng Hậu tỷ tỷ quả nhiên vẫn quan tâm ta.
Tổ An cười hì hì.
- Đúng rồi, ngươi cũng là linh hồn thể, có thể chào hỏi bọn chúng, để chúng nó đừng làm khó dễ người mình không?
Mị Ly:
- ...
Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +233!
- Ngươi xem ta là cái gì?
- Ách, luôn cảm thấy trạng thái của các ngươi rất giống, hẳn có không ít tiếng nói chung.
- Hừ, bọn gia hỏa này chỉ còn lại bản năng, căn bản không có linh trí, đừng đánh đồng bản cung với chúng.
Cảm nhận được tức giận bất bình trong giọng nói của đối phương, Tổ An cũng ý thức được mình phạm sai lầm, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Ách, hiện tại cục diện này Hoàng Hậu tỷ tỷ ngươi có biện pháp nào không?
Mị Ly ngạo nghễ nói:
- Đương nhiên là có, nơi này hẳn là tế đàn của Ân Thương.
- Tế đàn?
Tổ An vô ý thức nhìn xung quanh, không quá giống tế đàn trong tưởng tượng, bất quá đây không phải trọng điểm.
- Tế đàn và khốn cục trước mắt có quan hệ gì?
Mị Ly đáp:
- Ân Thương rất chú trọng tế tự, sinh lão bệnh tử, xuất chinh, nông vụ... Bất luận chuyện trọng yếu gì bọn hắn cũng sẽ cử hành tế tự, sau đó khẩn cầu thần linh che chở, mỗi lần tế tự, trọng yếu nhất chính là tế phẩm. Bây giờ nếu nơi này là tế đàn, như vậy dâng lên tế phẩm, hẳn có thể tiêu trừ tai kiếp.
- Tế phẩm?
Loại tế tự này, cách người hiện đại quá xa xôi, nhiều lắm là đốt nhang, đốt chút tiền giấy mà thôi, sao còn có tế phẩm gì nữa.
Mị Ly nói:
- Bình thường đều là dùng động vật, bất quá đối với Ân Thương mà nói, quy cách tối cao chính là người sống, cũng chính là dùng người làm tế phẩm, người Ân Thương tin tưởng, lấy huyết nhục tế tự thượng thiên, sẽ nhận được đáp lại tương ứng.
Tổ An nhớ tới phim phóng sự kiếp trước, nghĩ thầm khó trách trước đó thấy nhiều bạch cốt như vậy, hơn phân nửa đều là dùng để làm tế phẩm.
- Trước đó vì sao Thao Thiết không thể làm tế phẩm, nó cũng chết ở chỗ này, huyết nhục bị gặm sạch sẽ nha.