Vật trong nồi lớn kia buồn nôn không thể diễn tả, lại thành sơn hào hải vị trong mắt ác linh, cả đám lao lên, thịt trong chiếc đỉnh nhanh chóng bốc hơi.
Thi thể cá sấu và Thao Thiết vốn tràn đầy cả đỉnh, nhưng không lâu lắm đã bị những ác linh này ăn sạch.
Những ác linh kia ở trong đỉnh không còn đi ra, mê vụ âm u khủng bố dần dần tán đi, những cây đuốc ở hai bên khôi phục bình thường, xung quanh không còn bóng dáng ác linh nữa.
- Thật... Thật có hiệu quả.
Sắc mặt Bùi Miên Mạn tái nhợt, vừa rồi nàng nghĩ mình chết chắc, không nghĩ tới lại chạy thoát.
Mị Ly hừ một tiếng:
- Ngực to mà không có não, chỉ biết lẳng lơ câu dẫn nam nhân.
Tổ An:
- ...
Hôm nay Hoàng Hậu tỷ tỷ đến cùng làm sao vậy, tựa hồ rất ghen tuông.
Đương nhiên lời này hắn không dám nói, miễn cho đổ dầu vào lửa.
Lúc này có tiếng ầm ầm vang lên, chỉ thấy mảnh đất đằng sau đại đỉnh tách ra thành mấy múi, sau đó xoay chuyển, lộ ra một cửa động hình tròn.
Chỗ cửa động xuất hiện một bậc thang thật dài uốn lượn, bất quá ánh lửa chỉ có thể chiếu vào mấy mét, toàn bộ cửa động tối như mực, không cách nào thấy rõ bên trong là bộ dáng gì.
- Hoàng Hậu tỷ tỷ, cái này là tình huống như thế nào?
Mị Ly đã đi ra, Tổ An tự nhiên không buông tha cơ hội tốt như vậy, miễn cho nàng lại rơi vào trạng thái ngủ say.
Mị Ly trầm giọng nói:
- Năm đó ta xem qua một quyển cổ tịch, phía trên ghi chép một thói quen xây dựng quỷ dị của Ân Thương, trên mặt đất là hoàng cung, dưới mặt đất là hoàng lăng, nếu nơi này là tế đàn, như vậy tự nhiên là địa phương liên thông Quỷ Thần, Thương nhân không chỉ tế tự Thần, còn tế tự Quỷ, Thần là thượng thiên, Quỷ là các đời tổ tiên của bọn họ. Nếu như ta đoán không sai, phía dưới này thông hướng hẳn là hoàng lăng của Thương triều.
Tổ An khó khăn nuốt nước miếng:
- Chúng ta ở trên mặt đất cũng gặp nhiều nguy hiểm như vậy, có Khô Lâu Võ Sĩ chiến lực mạnh mẽ, có vô số ác linh ăn thịt người, bây giờ đến hoàng lăng còn sẽ như thế nào nữa?
Mị Ly hừ một tiếng:
- Hiện tại các ngươi cũng không còn cách nào khác, chẳng lẽ ngươi quên lần trước trong bí cảnh đụng phải ta? Mỗi bí cảnh tất có mắt trận, ngươi không phá mắt trận, chỉ có thể bị vây ở chỗ này cả đời, từ tình huống hiện tại đến xem, mắt trận không ở trên mặt đất, thì chỉ có ở dưới.
- Ta biết ngươi còn có hai thi thể Cự Long làm lương thực, đồng thời trong không gian trữ vật chuẩn bị rất nhiều vật tư, những thứ kia có thể chèo chống ngươi một năm hai năm, nhưng mười năm trăm năm thì sao? Huống chi nơi này khắp nơi đều là nguy hiểm, ngươi ở trên cũng chưa chắc an toàn.
- Hơn nữa nếu ta không đoán sai mà nói, trong bí cảnh này còn cất giấu một bản thần công không thua gì Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh, ngươi có thể đi vào bí cảnh này là cơ duyên vô cùng lớn, há có đạo lý chần chừ không tiến?
Thấy nàng như hóa thân thành một lão sư nghiêm khắc, Tổ An lầu bầu nói:
- Ta chỉ là thuận miệng nói một câu, cũng không nói không đi.
- Vậy thì tốt.
Sắc mặt của Mị Ly hòa hoãn, nhìn về phía Bùi Miên Mạn ở bên cạnh.
- Bây giờ nghĩ lại, nữ nhân này cùng ngươi tiến đến cũng là thiên ý, theo ta biết, địa vị của nữ nhân thời Ân Thương cao hơn các vương triều phong kiến khác rất nhiều, các đời Vương hậu của Ân Thương không phải Đại Tế Ti chính là Đại tướng quân, hoặc tồn tại tương tự Thừa Tướng trợ giúp Thương Vương xử lý chính vụ, cho nên nữ nhân này ở bên cạnh ngươi, nói không chừng sẽ có tác dụng không tưởng tượng nổi.
Tổ An mỉm cười, cầm bàn tay mềm mại của Bùi Miên Mạn:
- Không chỉ là bí cảnh này, cho dù là ở bên ngoài, nàng ta cũng giúp ta rất nhiều.
Bùi Miên Mạn sửng sốt, không ngờ hắn đột nhiên lại nắm tay mình, có điều hiện giờ nguy cơ đã qua, cả người nàng ta cũng trầm tĩnh lại, cầm ngược lại tay đối phương, nhẹ nhàng rúc vào vai hắn, mặt kiều diễm như hoa.
Nhìn hai người ôm nhau thân thiết, Mị Ly không biết phải nói gì, đây là mình tạo nghiệt gì vậy, cứ phải chứng kiến đôi cẩu nam nữ này ân ái như vậy.
Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +333!
Nàng ta dứt khoát trở lại trong Thái A Kiếm, để mắt không thấy thì tâm không phiền.
Nhận thấy điểm nộ khí của nàng ta, Tổ An biết lại chọc giận nàng ta rồi, có điều cũng đành chịu thôi, không thể sau này không thân thiết với Đại Mạn Mạn được, Hoàng hậu tỷ tỷ quen rồi sẽ đỡ thôi.
Nếu Mị Ly biết suy nghĩ của hắn lúc này, sợ rằng đã tức chết.
Lúc này Bùi Miên Mạn nói:
- A Tổ, chúng ta có cần đi xuống không?
Kỳ thật nàng ta rất hưởng thụ sự ấm áp hiếm có hiện giờ, không muốn phá hỏng cảm giác lúc này mà bước vào trong nguy hiểm không biết.
Tổ An gật đầu:
- Ừ, phía dưới trừ đường ra ra, có thể còn có cơ duyên cực lớn...
Hắn kể lại đại khái cuộc nói chuyện vừa rồi với Mị Ly, đồng thời thầm nghĩ xem ra đây cũng một trong mười hai "Nơi không thể nói", cất giấu một quyển bí điển, nếu có thể lấy được không biết Hệ Thống Anh Hùng Bàn Phím sẽ mở ra công năng mới gì.
Bùi Miên Mạn cũng không có hứng thú quá lớn với cơ duyên gì đó, nàng ta chỉ nghĩ đến cứ ở đây mãi quả thực cũng không phải là biện pháp, cứ ra ngoài rồi lại thiên trường địa cửu với hắn thì tốt hơn.
Hai người đạt thành nhất trí, xuất phát đi đến cầu thang dưới lòng đất.
Lúc Đi ngang qua đại đỉnh, phát hiện những ác linh trong đó đều đã biến mất, mà Ngạc Ngư và Thao Thiết chỉ còn lại hai bộ xương trắng.
Tổ An chú ý thấy trong đó có hai đoạn rất đặc thù, bên trên có từng vòng văn lộ phong cách cổ xưa, còn lờ mờ lấp lánh điện quang.