Hắn nhớ tới đây là hai cái sừng trên đầu Thao Thiết, có thể phát ra tia chớp thì khẳng định là vật phi phàm, thế là liền thu lại.
Hắn theo bản năng quay đầu nhìn về phía hài cốt Thao Thiết to lớn dưới bậc thang, hai cái sừng đó cực to, chắc hẳn càng quý giá hơn.
Khi hắn đang muốn đi lấy, chân giẫm lên cầu thang, lập tức lại phát ra giai điệu quỷ dị, không khí chung quanh cũng lạnh hơn mấy phần, hỏa diễm ở hai bên bậc thang lại lấp lánh, biến thành lúc sáng lúc tối.
Tổ An lập tức thu chân lại, đùa gì thế, hắn không muốn lại kích phát một lần ác linh xông ra nữa, lần này hắn cũng không có tế phẩm.
Tuy có chút không cam lòng, hắn cũng chỉ có thể từ bỏ chủ ý với hai cái sừng đó.
Hai người đều tự lấy gì một cây đuốc, dọc theo địa đạo đen thui đi xuống dưới.
Bậc thang không phải thẳng tắp, mà là uốn lượn xuống phía dưới, giống như vòng quanh một cây cột mà đi xuống.
Trên vách tường dọc đường điêu khắc rất nhiều thương nhân võ sĩ, đồng thời còn có các loại đồ án vân long văn, thao thiết văn, lôi văn, điểu thú văn, vân vân.
Tổ An không phải chuyên gia về phương diện này, chỉ có thể mơ hồ căn cứ vào phim phóng sự kiếp trước đã xem để phán đoán.
Hắn vốn muốn nhờ Mị Ly giúp đỡ, đáng tiếc Mị Ly giống như thật sự bị chọc tức rồi, thủy chung không đáp lại câu hỏi của hắn.
Về phần Bùi Miên Mạn, biểu hiện vừa rồi dường như cũng có chút thông linh, đáng tiếc hiện giờ năng lực đó giống như bỗng nhiên biến mất, nhìn thấy những cái này cũng không nói ra được nguyên cớ.
Cũng không biết qua bao lâu, hai người cuối cùng cũng đi hết cầu thang tới chỗ bằng phẳng.
Một con đường lớn trang nghiêm, phong cách cổ xưa thẳng tắp ở phía trước, đường lớn từ vô số đá phiến chỉnh tề cực to lát thành, muốn làm đến mức này, không biết phải hao phí bao nhiêu nhân lực vật lực.
Hai người cầm đuốc tiến thẳng về phía trước, cũng không biết đi được bao lâu, bỗng nhiên Bùi Miên Mạn kinh hô một tiếng, thân thể rúc vào trong lòng Tổ An:
- A Tổ...
Tổ An theo ánh mắt của nàng ta nhìn lại, phát hiện hai bên đường đều có một hố sâu, quy mô của những hố này không lớn bằng cái hố ở bên ngoài lúc trước, nhưng chỗ giống nhau là bên trong đều chất đầy xương trắng.
Tổ An vỗ vỗ tay Bùi Miên Mạn tỏ vẻ an ủi, đi tới cạnh hố quan sát cẩn thận, hố này không tính là sâu, đại khái chỉ có mấy thước, căn bản không vây khốn được người ta.
Có điều hắn lo lắng dưới đáy hố có cơ quan gì đó, hoặc là trong xương trắng ẩn nấp loại quái xà lúc trước, hắn không mạo muội đi xuống, mà là trước tiên từ trên sàn nhặt đá nhỏ ném xuống dò đường, sau khi phát hiện không có nguy hiểm như mình lo lắng mới nhảy xuống kiểm tra một phen.
- A Tổ, ngươi mau lên đây!
Bùi Miên Mạn thật sự không muốn đi xuống, đồng thời lại lo lắng Tổ An gặp chuyện không may ở bên dưới.
Sau khi Tổ An kiểm tra một lúc liền nhảy lên:
- Đây là những hố hiến tế, khác với cái hố ở bên ngoài lúc trước, những xương trắng này dường như đều tráng kiện khôi ngô, hiển nhiên lúc sinh tiền được cung cấp dinh dưỡng tốt hơn những tên gia hỏa ở trong hố bên ngoài.
- Lúc trước ngươi từng nhắc tới, nơi này rất có thể là lăng mộ của Ân Thương Vương, có lẽ quy cách tế phẩm ở đây khẳng định phải cao hơn những cái bên ngoài.
Bùi Miên Mạn cũng phân tích.
- Không sai.
Tổ An cũng có suy đoán tương tự.
- Có điều những xương trắng ở bên ngoài lại không có ngoại thương gì, nhưng hài cốt bên trong hố này đều là đầu thân tách rời.
Những thân thể của hài cốt trong đường hầm ở bên cạnh, đầu lại phân tán ở phương hướng khác, thật sự không phân rõ là đầu của ai với ai.
- Đối với quý tộc hoặc là võ sĩ địch quốc bị bắt giữ, tốt nhất là dùng Khảm Đầu Lễ (lễ chém đầu) để hiến tế.
Bùi Miên Mạn bỗng nhiên nói.
Tổ An kinh ngạc nhìn nàng ta:
- ???
Sau khi Bùi Miên Mạn nói xong mấy câu nói đó, cũng hoang mang ôm miệng của mình, một lúc sau mới bình tĩnh lại:
- Ta cũng không biết vì sao, vừa rồi là nói ra theo bản năng, có phải ta trúng tà rồi không?
Hiện tại nàng ta cực kỳ lo lắng, vừa xác định quan hệ với Tổ An, tương lai tràn ngập hy vọng, nàng ta không muốn ở trên người mình xảy ra bất ngờ gì.
Tổ An trầm giọng nói:
- Tình trạng này của ngươi chắc không phải là trúng tà, mà hơn phân nửa là có chút uyên nguyên với nơi này, ngươi đừng sợ, chưa chắc đã là chuyện xấu.
Hắn nghĩ đến phân tích lúc trước của Mị Ly, nói không chừng lần bí cảnh này thật sự cần hai người chung sức hợp tác mới được.
Trải qua một phen an ủi của hắn, lúc này Bùi Miên Mạn mới hơi an tâm hơn một chút, có điều vẫn có chút mất hồn mất vía, không còn loại cảm giác nhiệt tình dào dạt như thường ngày.
Hai người một đường đi tới, lại lục tục phát hiện mấy cái hố tương tự, hài cốt bên trong đều là đầu thân tách lìa, cộng lại cũng có ước chừng hơn một ngàn bộ hài cốt.
Cho dù số lượng không nhiều bằng trong hố to ở bên ngoài, nhưng phải biết rằng nơi này đều là hài cốt của võ sĩ cao đẳng và quý tộc địa phương, chất lượng hơn xa bên ngoài.
Cảm nhận được thân thể Bùi Miên Mạn đang run rẩy, Tổ An kéo nàng ta cấp tốc tiến về phía trước, muốn mau chóng rời khỏi nơi này.
Có điều chưa đi được lâu, hắn cũng không thể không dừng bước, bởi vì một màn trước mắt này, cho dù lá gan của hắn có lớn tới mấy, cũng cảm thấy da đầu ngứa ran.
Bởi vì trước mắt lại xuất hiện một hố hiến tế, hố này so với lúc trước thì nhỏ hơn, nhưng thứ bên trong lại vô cùng đặc thù.
Bởi vì bên trong có mười bảy đứa trẻ đang ngồi, không phải là hài cốt của trẻ con, mà là bộ dạng trẻ con hoàn chỉnh, trừ toàn thân đen thui ra, trên da còn có các loại hoa văn cổ quái.