Tuy lực công kích của bản thân Cổ Mạn Đồng bình thường, nhưng bọn chúng bám vào trên người những khô lâu này, lực công kích lập tức đề cao không biết bao nhiêu lần.
Tuy thực lực của một khô lâu thì không bằng Tổ An và Bùi Miên Mạn, nhưng mười mấy khô lâu tập hợp cùng một chỗ, hợp thành thứ tương tự như quân trận, uy lực công kích gia tăng mấy lần.
Khi một tiếng nổ vang lên, Tổ An dùng Thái A Kiếm lấy cứng chọi cứng với giáo mác của những khô lâu này, chỉ cảm thấy hổ khẩu run lên, thiếu chút nữa khiến hắn không giữ được trường kiếm trong tay.
Thế là hắn lập tức thay đổi sách lược, dùng thân pháp quỷ dị của Quỳ Hoa Ảo Ảnh chạy trong đàn khô lâu, thỉnh thoảng lại dùng Thái A Kiếm đánh lén một cú.
Thân thể của những khô lâu này không cứng rắn như Cổ Mạn Đồng, cũng không bằng võ sĩ khô lâu đụng phải ở bên ngoài lúc trước, dần dần trên xương cốt của chúng bắt đầu xuất hiện các loại kiếm thương.
Tổ An còn tranh thủ nhìn Bùi Miên Mạn, thấy quanh người nàng ta hắc viêm lượn lờ, đốt cho những khô lâu đó cả người run rẩy, hiển nhiên xương cốt của chúng không chịu được công kích của hắc viêm, nếu không phải có Cổ Mạn Đồng che chở, sợ rằng sớm đã bị đốt thành tro cốt rồi.
Thấy nàng ta không sao, Tổ An cũng triệt để yên lòng, tập trung tinh thần bắt đầu công kích những khô lâu đó, mỗi lần hắn đều lựa chọn xuống tay với xương đùi của đối phương, mấy lần chém trúng cùng một chỗ, xương đùi của những khô lâu đó cuối cùng không chống đỡ được mà gãy lìa, các khô lâu cũng mất đi thăng bằng ngã xuống đất.
Tổ An thừa cơ chém vỡ nát chúng, khiến Cổ Mạn Đồng không thể khống chế được nữa.
Có điều đau đầu nhất là xử lý những Cổ Mạn Đồng này thế nào, nếu không chúng lại chạy đi khống chế những võ sĩ khô lâu khác, mình không bị giết chết thì cũng mệt chết.
Linh cơ Tổ An khẽ động, từ trong Lưu Ly Bảo Châu lấy ra một số dây thừng trói chặt Cổ Mạn Đồng lại, bởi vì không gian của Lưu Ly Bảo Châu siêu lớn, lúc trước hắn ở Minh Nguyệt Thành đã mua rất nhiều đồ dùng sinh hoạt bỏ vào, đương nhiên vôi, dây thừng, ám khí dùng để đánh lén cũng mua không ít.
Nếu có Câu Hồn Sách của Tú Y Sứ Giả thì tốt rồi, hơn phân nửa là có thể trói chặt những Cổ Mạn Đồng này, những dây thừng trong tay hắn, tuy chất lượng quá cứng, nhưng cũng không phải pháp khí, chưa chắc đã trói được những Cổ Mạn Đồng này bao lâu.
Nhưng chuyện đã tới nước này, hắn cũng không có biện pháp gì khác, chỉ có thể trói được lúc nào hay lúc ấy.
Cứ như vậy hắn liên tục đánh tới mấy võ sĩ khô lâu, ước chừng trói được bảy Cổ Mạn Đồng.
Hắn không khỏi có chút trở nên đắc ý, vội vàng nhắc nhở Bùi Miên Mạn:
- Đại Mạn Mạn, ngươi đánh rơi những Cổ Mạn Đồng đó, để ta tới bắt chúng.
Ai ngờ hô liền mấy tiếng cũng không thấy có đáp lại, hắn giật thót, vội vàng xoay người lại nhìn, phát hiện Bùi Miên Mạn cũng không sao, những võ sĩ khô lâu chung quanh nàng ta đều đã ngã xuống đất vô thanh vô tức, hiển nhiên là đã bị giải quyết.
Tổ An tò mò đi tới:
- Đại Mạn Mạn, sao ngươi làm được vậy, Cổ Mạn Đồng ở phía sau chúng đâu?
Khi hắn vừa tới, bỗng nhiên một cỗ hắc viêm hừng hực ở đối diện ập tới.
Tổ An nào ngờ nàng ta lại ra tay với mình, tuy né tránh vội vàng, nhưng vẫn không hoàn toàn né được, trên quần áo cũng lây dính một đóa hắc viêm.
Hắn đã kiến thức qua sự lợi hại của hắc viêm này, một khi lan ra thì ngay cả cặn xương cũng sẽ bị đốt sạch.
Vội vàng xé quần áo không ngừng vỗ lên người, hắn biết rõ hắc viêm này đã dính vào, muốn hất ra là rất khó khăn.
Có điều khiến hắn bất ngờ là, hắc viêm cháy được một thoáng liền tự động tắt, không lan ra nữa.
Lúc này hắn mới có phản ứng, lúc trước đối phương cho hắn một điếu trụy, có thể phòng ngừa bị hắc viêm thương tổn.
Thiếu chút nữa thì quên mất cái này!
Tổ An thở hắt ra một hơi, thầm lấy làm may mắn vì lúc trước chưa trả lại điếu trụy cho đối phương.
Hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Miên Mạn:
- Mạn Mạn, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?
Đáng tiếc là hai mắt Bùi Miên Mạn âm trầm, không trả lời, chỉ không ngừng công kích về phía hắn.
- Đại Mạn Mạn?
Tổ An không ngừng gọi, mấy lần đều bị đối phương bức cho cực kỳ nguy hiểm, phải biết rằng Bùi Miên Mạn không phải chỉ biết có hắc viêm.
Lúc này bên tai truyền đến thanh âm của lạnh lùng Mị Ly:
- Nàng ta đã bị Cổ Mạn Đồng khống chế rồi, nếu ngươi còn thủ hạ lưu tình, sợ rằng sẽ bị nàng ta giết đấy.
- Hoàng hậu tỷ tỷ!
Tổ An vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, không biết vì sao, mỗi lần nghe thấy thanh âm của nàng ta luôn cảm thấy rất an ổn.
Đồng thời vội vàng nhìn về phía sau Bùi Miên Mạn, lúc này mới nhìn rõ trên cổ nàng ta có một Cổ Mạn Đồng đang nằm, thấy mình nhìn nó, còn nhếch miệng cười cười.
Tổ An chỉ cảm thấy tóc gáy dựng đứng, trong chớp mắt này hắn cuối cùng cũng hiểu những Cổ Mạn Đồng phía sau hài cốt đã ngã xuống đi đâu rồi.
- Thứ này còn có thể khống chế con người à?
Tổ An lập tức kinh hãi.
Mị Ly đáp:
- Đương nhiên, lúc trước không phải ngươi đã nói tướng quân của Thái quốc đó lợi dụng Cổ Mạn Đồng để hành quân đánh giặc đánh đâu thắng đó à, chắc chính là nó có thể khống chế lòng người.
- Vậy vì sao ta không bị khống chế?
Tổ An nghĩ tới mình vừa rồi còn tiếp xúc mấy lần với những Cổ Mạn Đồng đó, không khỏi nghĩ mà sợ không thôi.
Mị Ly hừ một tiếng:
- Linh hồn của ngươi gắn liền với ta, sao có thể bị Cổ Mạn Đồng khống chế.
Tổ An vội vàng hỏi:
- Vậy làm thế nào mới có thể giải cứu người bị khống chế?
Mị Ly lạnh lùng nói:
- Không có cách nào cả, chỉ có thể giết chết nàng ta thôi.