Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 957 - Chương 957: U Minh Thiếu Nữ (2)

Chương 957: U Minh thiếu nữ (2) Chương 957: U Minh thiếu nữ (2)

Hơn nữa tiếng ca tiếng ca này dường như xen lẫn một số cảm giác khác thường, Tổ An nghe rất giống tiếng ca của hải yêu trong trò chơi nào đó kiếp trước, vừa mỹ lệ lại nguy hiểm.

Các võ sĩ hay là Bùi Miên Mạn đang công kích Tổ An đều nhao nhao ngừng động tác, Cổ Mạn Đồng sau lưng bọn họ nghiêng đầu lắng nghe tiếng ca dễ nghe đó, biểu cảm vốn hung ác tàn bạo cũng dần dần trở nên bình thản, cuối cùng khóe miệng nhếch lên, biến thành nụ cười ngây thơ của trẻ con bình thường.

Một đám Cổ Mạn Đồng cười hì hì từ trên người kí chủ nhảy xuống, sau đó tay chân cùng sử dụng bò về hướng tiếng ca truyền đến.

Các võ sĩ khô lâu không đầu đó lập tức mất đi khí lực, trực tiếp phân tán ngã xuống đất, lại hóa thành xương trắng tử khí trầm trầm.

Thân thể Bùi Miên Mạn cũng trở nên mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống.

Tổ An vội vàng đi tới đỡ lấy nàng ta:

- Mạn Mạn, ngươi cảm thấy thế nào?

Bùi Miên Mạn chậm rãi mở mắt, sau khi nhìn thấy Tổ An, có chút kích động nói:

- A Tổ, ngươi không sao chứ?

- Ta có thể làm sao được.

Tổ An mỉm cười, vươn tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe mắt nàng ta.

- Xin lỗi, vừa rồi cơ thể của ta không thể khống chế, chỉ có thể trơ mắt nhìn công kích không ngừng hướng tới ngươi.

Bùi Miên Mạn không ngừng xin lỗi, biểu cảm lộ ra vẻ áy náy.

- Cái này đó không trách được ngươi, là Cổ Mạn Đồng khống chế ngươi.

Tổ An vừa nói vừa nhìn về phía những Cổ Mạn Đồng đã rời đi, sự nghi hoặc trong lòng càng lúc càng đậm.

- Vì sao chúng lại bỗng nhiên bỏ đi?

Bùi Miên Mạn cũng cảm thấy nghĩ lại mà sợ.

- Chắc là do tiếng ca vừa rồi.

Vẻ mặt Tổ An có chút ngưng trọng, có thể khống chế những Cổ Mạn Đồng đó, chẳng lẽ là có boss sắp ra à.

Lúc này tiếng cười khanh khách của những Cổ Mạn Đồng đó lại trở nên rõ ràng, hiển nhiên đang tới gần bên này.

Hai người không kìm được mà lùi ra sau một bước, vẻ mặt đề phòng nhìn về phía trước.

Chỉ thấy những Cổ Mạn Đồng đó vây quanh một thân ảnh nhỏ nhắn, không phải ôm chân thân ảnh đó thì chính là đi quanh nàng ta.

Hai người cuối cùng cũng thấy rõ bộ dạng của thân ảnh đó, một thiếu nữ mỹ lệ hơn mười tuổi, trên người mặc váy bện từ cỏ, chỉ che bộ phận mấu chốt, lộ ra mảng lớn da thịt.

- Cô nương này ăn mặc lớn mật thật.

Sắc mặt Bùi Miên Mạn ửng đỏ, dù là nàng ta xưa nay luôn lớn mật, nhưng nhìn thấy quần áo hở hang như vậy, vẫn tặc lưỡi không thôi, ngay cả nữ tử thanh lâu cũng rất ít có người dám ăn mặc thiếu vải như vậy.

Có điều kỳ quái nhất là trên người đối phương lại không có một chút khí dâm tà nào, cũng không biết nàng ta rốt cuộc là làm thế nào.

Tổ An nhíu mày:

- Đây là cách ăn mặc trong bộ lạc nguyên thủy thời kì thượng cổ, lúc ấy nghề dệt vẫn chưa phát triển giống như đời sau, quần áo thường thường chỉ cần có thể che người là được.

- Bộ lạc nguyên thủy? Vậy nàng ta chẳng phải là...

Bùi Miên Mạn cả kinh.

- Không sai, ta đã chết rất nhiều rất nhiều năm rồi.

Thiếu nữ đó mỉm cười, lời nói ra lại khiến người ta sởn gai ốc.

Tổ An âm thầm nói với Mị Ly:

- Hoàng hậu tỷ tỷ, ngươi nói không chừng còn phải gọi tiểu cô nương này là nãi nãi đó.

- Ta nhổ vào.

Mị Ly xì một tiếng.

Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +111!

- Nếu không có gì bất ngờ thì nàng ta là người thời kì nhà Ân, tuổi không biết lớn hơn ngươi bao nhiêu lần, ngươi gọi nàng ta là nãi nãi ngược lại còn chiếm tiện nghi đấy.

- ...

Tổ An thì tiến lên chắp tay với thiếu nữ đó:

- Đa tạ cô nương vừa rồi đã cứu giúp.

- Ơ, không ngờ ngươi lại không sợ ta?

Thiếu nữ đó có chút kinh ngạc, thân thể nàng ta vốn là lờ mờ trong suốt, khi nói chuyện lại lúc sáng lúc tối.

Rất giống với những ác linh trên cầu thang đài cao lúc trước, có điều vẻ mặt của nàng ta bình thản hơn rất nhiều, không có vẻ tàn bạo và oán niệm như trên mặt những ác linh đó.

Tổ An mỉm cười:

- Bộ dạng của ngươi đáng yêu như vậy, vì sao ta phải sợ ngươi?

Thiếu nữ trước mắt, tuy trình độ xinh đẹp không bằng Bùi Miên Mạn và Mị Ly, nhưng cũng được coi là tiểu mỹ nữ, lại thêm ngoại hình thanh xuân đầy sức sống, lại thêm trang phục rất có lực trùng kích thị giác trên người, theo bản năng sẽ khiến người ta sinh ra hảo cảm.

Nghe thấy lời nói này của hắn, Bùi Miên Mạn hé miệng cười khẽ một tiếng, Mị Ly lại trợn mắt lên, tên này thấy nữ nhân là tự động lời ngon tiếng ngọt.

- Công tử quá khen.

Trên mặt thiếu nữ hiện lên một tia ngượng ngùng.

Tổ An thừa cơ hỏi:

- Ta tên là Tổ An, đây bằng hữu của ta Bùi Miên Mạn, xin hỏi phương danh của cô nương.

- Ta tên là là Khương... Khương...

Thiếu nữ đang nói thì lông mày lại nhíu lại, giống như đang khổ sở suy nghĩ.

- Ngươi tên là Khương Khương.

Tổ An thầm nghĩ cái tên này đúng là rất khác biệt.

- Không phải.

Thiếu nữ lắc đầu, sắc mặt đỏ lên.

- Thời gian trôi qua quá lâu, ta đã quên mất tên của ta rồi, ta chỉ nhớ là ta họ Khương.

Nói đến về sau nàng ta không kìm lòng được mà rơi lệ.

Tổ An:

- ...

Người không ngờ lại quên mất tên của mình? Thế này phải trôi qua thời gian bao lâu.

Mị Ly thở dài một hơi:

- Cũng là người đáng thương.

Nhìn thấy thiếu nữ này, nàng ta bỗng nhiên có chút cảm động lây, bị phong ấn trong mộ huyệt hơn vạn năm, nếu không phải có một tấm lòng bất khuất, khắc ghi cừu hận và phản bội năm đó, nói không chừng nàng ta cũng quên mất tên của mình rồi.

Tiểu cô nương này khi chết rõ ràng vẫn còn rất nhỏ, nhân sinh từng trải qua cũng không đặc sắc như mình, sau khi chết lại vượt qua năm tháng còn dài hơn mình, mới quên đi rất nhiều chuyện lúc sinh tiền.

Bình Luận (0)
Comment