Lúc này Tổ An lên tiếng an ủi:
- Vậy cứ gọi ngươi là Khương Khương đi, vẫn rất thuận miệng.
- Khương Khương?
Thiếu nữ đầu tiên là ngẩn ra, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười tỏa nắng.
- Được.
- Đúng rồi, những ... Những Cổ Mạn Đồng này là ngươi nuôi à? Dường như có quan hệ rất tốt với ngươi.
Tổ An nhìn những Cổ Mạn Đồng không ngừng cọ đi cọ lại bên chân nàng ta, không nhịn được nuốt nước miếng.
Nhìn tư thế này, may mà tiểu cô nương này vẫn dễ nói chuyện, bằng không nếu thực sự đánh nhau, mình chỉ sợ đã sớm cụ đi chân lạnh toát rồi.
- Bọn họ không phải là ta nuôi, chỉ có điều nhiều năm như vậy một mực ở đây, ta và bọn họ đã thành bằng hữu, ta coi bọn họ giống như đệ đệ vậy.
Thiếu nữ ngồi xổm xuống xoa đầu mấy Cổ Mạn Đồng, trên mặt hiện lên một tia cưng chiều.
Tổ An tiếp tục hỏi:
- Khương Khương, đây là đâu?
- Nơi này là đô thành Ân của nhà Thương.
Khi nhắc tới Ân Thương, trên mặt thiếu nữ hiện lên một tia sợ hãi, hỏi dò.
- Các ngươi cũng là người Thương à?
Tổ An lắc đầu:
- Không phải, chúng ta chỉ là người qua đường vào nhầm nơi này.
Hắn chú ý thấy biểu cảm của đối phương khi nhắc tới tới Ân Thương thì không được tốt lắm, liền bổ sung nói:
- Hơn nữa tới Ân Thương sớm đã diệt vong rồi.
- Diệt vong?
Thiếu nữ có chút giật mình, trong giọng nói có thêm vài phần vui sướng.
Tổ An ừ một tiếng, mới nói lại đại khái lịch sử về sau, Bùi Miên Mạn bên cạnh giật mình nhìn hắn, vì sao những lịch sử này mình trước giờ chưa từng nghe qua, chẳng lẽ cũng là thế giới trong mộng đó của hắn à?
Thiếu nữ nghe mà liên tục kinh hô, cuối cùng cảm thán nói:
- Thì ra đã qua một vạn năm rồi.
Sau khi cảm khái một trận, nàng ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện:
- Vậy Đông Di thì sao?
Tổ An đáp:
- Đông Di cũng diệt vong rồi, chỉ là muộn hơn Ân Thương.
- Diệt vong rồi.
Thiếu nữ thất thần, có điều cuối cùng vẫn thở dài một hơi.
- Kỳ thật ta sớm đã biết là sẽ có kết cục như vậy, nào có quốc gia bất diệt.
- Khương Khương, ngươi là người Đông Di à?
Tổ An hỏi.
Thiếu nữ gật đầu:
- Ta là tiểu nữ nhi của thủ lĩnh Đông Di.
- Thì ra là Đông Di công chúa, kỳ thật ngươi cũng không cần thương tâm, tuy Đông Di Quốc đã diệt, nhưng huyết mạch Đông Di vẫn được lưu truyền, dung hợp với các tộc Trung Nguyên, cùng hình thành Hoa Hạ tộc, ví dụ như nói tổ tiên Tần quốc diệt Chu về sau, tương truyền cũng là hậu duệ người Đông Di.
Sau khi nói xong hắn lặng lẽ giễu cợt Mị Ly:
- Hoàng hậu tỷ tỷ, như vậy tính ra, vị tiểu cô nương này nói không chừng đúng là tổ nãi nãi của ngươi đó.
Mị Ly:
- ...
Sắc mặt nàng ta đỏ lên, hiển nhiên cũng rất khó chấp nhận chuyện gọi một tiểu cô nương như vậy là tổ nãi nãi:
- Hừ, đó cũng là người Tần có quan hệ với Đông Di, tuy bản cung là Hoàng hậu Tần quốc, nhưng chính là công chúa Sở quốc, liên quan gì tới ta.
Tổ An không đáp nói, chỉ ở đó cười khà khà.
Nhìn bộ dạng đê tiện của tên này, trong lòng Mị Ly đúng là bốc lửa, thực sự muốn hung hăng đánh cho hắn một trận.
Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +55+55+55. . .
Lúc này thiếu nữ đó quả nhiên nín khóc mỉm cười, tâm tình cao hứng hơn rất nhiều:
- Cám ơn đại ca ca.
- Đại ca ca?
Sắc mặt Tổ An trở nên cổ quái, bị một người tuổi đủ để làm tổ nãi nãi nãi nãi nãi của mình. . . gọi là đại ca ca.
Xem ra tuổi tâm lý của nàng ta chắc vẫn dừng lại ở thời thiếu nữ đó.
Vừa nghĩ như vậy, một tảng đá to trong lòng Tổ An cũng được bỏ xuống, thực sự sợ nàng ta là đại boss ẩn tàng gì đó:
- Đúng rồi Khương Khương, sao ngươi lại ở đây? Ngươi có biết làm thế nào để ra khỏi nơi này không.
- Ta là bị bắt tới đây làm tù binh trong chiến tranh tới Ân Thương và Đông Di năm đó.
Trên mặt thiếu nữ lộ ra một tia bi thương, hiển nhiên đó là một đoạn hồi ức thống khổ.
- Về phần cửa ra, ta chỉ là có suy đoán lờ mờ, cũng không thể xác định.
- Nói nghe thử chút đi.
Tổ An kinh hỉ nói, trên mặt Bùi Miên Mạn ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ vui sướng, hiển nhiên không muốn ở đây thêm nữa.
Thiếu nữ chỉ vào hắc ám ở xa xa:
- Khu vương lăng ở phía dưới có một nơi thí luyện, nghe nói nếu có thể thông qua thí luyện, không chỉ có thể rời khỏi nơi này, còn có thể đạt được lợi ích không tưởng, đáng tiếc bên đó có cấm chế đặc thù, ta không thể đi vào.
Bùi Miên Mạn thận trọng, hỏi:
- Khương Khương, ngươi đã không thể đi vào, vậy sao lại biết được những cái này?
Thiếu nữ đáp:
- Rất nhiều rất nhiều năm về trước ta trốn ở bên cạnh nghe thấy người xây dựng tòa cung điện này nói, bọn họ không nhìn thấy sự tồn tại của ta, cho nên không phòng bị.
Tổ An im lặng, chắc hẳn lúc đó nàng ta đã hóa thành vong linh, mới có thể bàng quan nhiều chuyện như vậy.
Lúc này thiếu nữ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hai người:
- Đại ca ca đại tỷ tỷ, ta có thể nhờ các ngươi một chuyện không?
Tổ An nghĩ đến thủ đoạn của nhà Ân đối với tù binh, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh ngộ bi thảm của nàng ta năm đó, không khỏi tâm sinh thương xót:
- Khương Khương, ngươi cứ nói, chúng ta nhất định sẽ tận lực giúp ngươi hoàn thành.
- Cám ơn đại ca ca!
Thiếu nữ cười ngọt ngào, chỉ vào nơi hắc ám ở xa xa.
- Trong khu vương lăng đó chắc có một kiện Ngọc Tông, đó là thánh vật của Đông Di chúng ta, tương truyền có thể dùng để câu thông với thần linh, chiến tranh năm đó, Đông Di chúng ta chiến bại, rất nhiều tộc nhân đều bị bắt giữ đến nơi này làm tế phẩm, bởi vì sự tồn tại của đại trận của Ân Thương, cho dù sau khi chết chúng ta cũng không thể an nghỉ, không biết lúc trước ngươi có đụng phải không, nghe nói bọn họ bị nhốt trên một cầu thang đài cao. Cho nên ta cần dùng Ngọc Tông đó để siêu độ cho tộc nhân của ta, để mọi người được triệt để an nghỉ.