- Khương Khương, ta nhất định sẽ tìm thấy đầu và Ngọc Tông giúp ngươi.
Tổ An lại cam đoan, chủ yếu là hắn quả thật rất thương xót cảnh ngộ của đối phương, cũng muốn khiến nàng ta được sớm ngày giải thoát.
- Cám ơn đại ca ca!
Trong mắt thiếu nữ lệ quang lấp lánh.
- Các ngươi trên đường cẩn thận, trong đây có thể cũng sẽ có chút nguy hiểm.
Tổ An gật đầu, kỳ thật không cần nàng ta nói cũng biết, ở loại địa phương này lại há có thể lơ là.
Sau khi cáo biệt với nàng ta, Tổ An đi tới thông đạo dưới lòng đất, ai ngờ cả người lại giống như đụng vào màng mỏng trong suốt.
- Phong ấn?
Tổ An biến sắc, chú ý thấy chung quanh cũng có một tầng quang mạc màu lam nhạt sáng lên, bên trên có Thao Thiết văn quen thuộc, còn có các loại hoa văn của Huyền Điểu, Vân Long, nhìn bộ dạng thì cao cấp hơn phong ấn trong những hố to bên ngoài rất nhiều.
- Ô!
Thiếu nữ cất lên một tiếng kinh hô, vẻ mặt có chút uể oải.
- Không ngờ ngay cả các ngươi cũng không vào được, vốn đang cho rằng những phong ấn là nhằm vào những tồn tại giống như chúng ta.
Tổ An an ủi:
- Khương Khương, ngươi đừng nản lòng, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp xem có thể tiến vào hay không.
Cửa ra đã ở bên trong, vậy có nói gì hắn cũng phải đi vào.
Hắn nghĩ đến giáp cốt văn trên bia đá khi tiến vào bí cảnh này, hắn cũng thử tìm cơ quan tương tự ở chung quanh thông đạo, đáng tiếc lại không có gì.
Tổ An nghĩ đến to cả đầu, đành phải hỏi Mị Ly:
- Hoàng hậu tỷ tỷ, ngươi có biện pháp gì không?
Mị Ly hừ một tiếng:
- Nếu ta ở thời kỳ toàn thịnh, phong ấn như vậy làm sao có thể cản được ta.
- Vậy hiện tại thì sao?
Tổ An vội vàng truy hỏi.
Mị Ly có chút xấu hổ:
- Hiện tại, hiện tại ta cũng không biết làm thế nào.
Tổ An:
- ...
Đã không biết mà ngươi còn ra vẻ khệnh khạng cái gì?
Lúc này bên cạnh bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Bùi Miên Mạn:
- A Tổ, hình như ta... Có thể trực tiếp đi vào.
Tổ An sửng sốt, quay đầu lại, phát hiện Bùi Miên Mạn thử vươn tay vào bên trong, tay nàng ta không hề bị ngăn cản có thể vươn qua được phong ấn đó.
Hắn vội vàng chạy tới thử lại, đáng tiếc tay hắn lại vẫn bị cản ở bên ngoài.
- Nữ nhân này nói không chừng có liên quan gì đó tới Ân Thương, xem ra các ngươi tiến vào bí cảnh này quả nhiên chính là thiên ý.
Thanh âm của Mị Ly truyền đến.
Tổ An nghĩ tới trên đường đi trong đầu Bùi Miên Mạn thỉnh thoảng lại xuất hiện các loại đoạn ký ức ngắn, cũng tràn đầy đồng cảm gật đầu.
Lúc này Bùi Miên Mạn dắt tay hắn:
- Xem như vậy có thể tiến vào không.
Tổ An cầm tay nàng ta, thử thò vào bên trong, khiến người ta kinh ngạc là, cái vách phía trước giống như một bức tường hiện tại trực tiếp biến thành vô hình, tay hắn có thể dễ dàng xuyên qua.
Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi quay đầu nói với thiếu nữ:
- Khương Khương, chúng ta dẫn ngươi cùng vào nhé.
Thiếu nữ cũng lộ ra vẻ mặt vui sướng, đáng tiếc thử mấy lần, tay của hai bên căn bản không thể chạm vào nhau, nàng ta vẫn bị trận pháp ngăn cản, chỉ có thể nói:
- Đại ca ca đại tỷ tỷ, xem ra ta không vào được rồi, chỉ có thể phiền các ngươi thôi.
Tổ An cũng không miễn cưỡng, an ủi nàng ta vài câu rồi đi theo Bùi Miên Mạn cùng xuyên qua tầng cấm chế đó.
Hai người dọc theo cầu thang một đường đi xuống, cảm giác xuống thêm một tầng, cuối cùng lại tới một bình địa.
Rụt rè tiến về phía trước, không lâu sau trước mắt xuất hiện một tòa miếu thờ.
Tổ An vô cùng kỳ quái, sao ở loại địa phương này lại xuất hiện miếu thờ?
Hai người đi vào nhìn một cái, phát hiện đây không phải miếu thờ, mà là một tòa hưởng điện, chính là nơi cung phụng linh vị, hiến tế vong linh.
- Á Trường Chi Mộ.
Mị Ly nhận ra chữ trên bài vị, Tổ An vội vàng hỏi:
- Á Trường này là ai?
Mị Ly lắc đầu:
- Ân Thương cách Tần triều cũng hơn một ngàn năm thời gian, rất nhiều ghi chép đều thiếu xót, ta cũng chưa từng nghe qua cái tên này, có điều nhìn chung quanh hưởng điện bố trí rất nhiều binh khí, lúc sinh tiền chắc hắn là võ tướng, hơn nữa có thể được chôn cùng bên cạnh vương lăng, chắc hẳn địa vị cũng rất cao, nói không chừng Ngọc Tông mà ngươi muốn tìm chính là ở bên trong, vào xem đi.
- Đi vào?
Tổ An sửng sốt.
Mị Ly nói:
- Bình thường mà nói vị trí của hưởng điện và mộ huyệt quan tài sẽ không cách nhau quá xa, với phong tục mộ táng của Thương triều, quan tài chắc ở ngay phía dưới tòa hưởng điện này, cứ tìm xem, chắc có cơ quan để đi xuống.
Tổ An nghĩ đến tình cảnh thê thảm của thiếu nữ, cũng không muốn bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào, đồng ý tìm kiếm trong mộ này, vốn đang cho rằng muốn tìm được cửa mộ sẽ rất phiền, nào ngờ ở ngay phía sau hưởng điện, cơ hồ liếc một cái là có thể nhìn thấy.
Hắn nghĩ lại cũng thấy bình thường, phải biết rằng nơi này là khu lăng mộ của Thương Vương, bên ngoài vốn là cơ quan trùng trùng, còn có hung thú, ác linh, võ sĩ khô lâu thủ vệ, phía sau còn có pháp trận ngăn cản, người bình thường căn bản là không thể tiến vào nơi này, cho nên nơi này tất nhiên không cần thiết phải làm phức tạp như vậy.
Tổ An và Bùi Miên Mạn đi tới trước cửa mộ, phía sau đại môn có Đoạn Long Thạch kê vào, có điều cái này cũng không làm khó được hai người, nguyên khí phóng ra ngoài di chuyển Đoạn Long Thạch ở bên trong, sau đó đẩy cửa mộ ra.
Bùi Miên Mạn thuận tay đốt lên một đóa hỏa diễm chiếu sáng tình hình bên trong mộ huyệt, phát hiện kết cấu của mộ huyệt khá là đơn giản, chỉ có một hố sâu mấy mét vuông, một cỗ quan tài to lớn cứ như vậy lẳng lặng nằm ở vị trí trung tâm nhất của phần đáy.
Thanh âm của Mị Ly lại vang lên.
- Ơ, kỳ lạ thế.