Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 961 - Chương 961: Người Chết Thảm

Chương 961: Người chết thảm Chương 961: Người chết thảm

- Làm sao vậy?

Tổ An kinh hãi, theo bản năng ngưng thần đề phòng, cho rằng có nguy hiểm gì.

Lại nghe Mị Ly nói:

- Dựa theo quy chế của mộ táng, mộ huyệt mộ đạo ít nhiều cũng đại biểu cho thân phận và vinh quang lúc sinh tiền của chủ mộ. Đẳng cấp cao nhất là bốn mộ đạo ở đông tây nam bắc, loại mộ này giống chữ "Á" cổ đại, cho nên bình thường sẽ gọi là mộ hình chữ á, chỉ có Thiên tử mới có tư cách; kém hơn một bậc chỉ có hai mộ đạo ở phía nam và phía bắc, được gọi là hình chữ "trung", bình thường là mộ của quốc vương hoặc là đại quý tộc, căn cứ vào địa vị khác nhau, kích thước của mộ huyệt cũng khác nhau; kém hơn một bậc nữa thì chỉ có một mộ đạo, loại này được gọi là mộ hình chữ "Giáp", bình thường là quý tộc có thể được hưởng.

- Tổng thể mà nói, chủ nhân của ba loại mộ táng này thân phận lúc sinh tiền đều rất tôn quý, nhưng mộ trước mắt này lại chỉ có cái giếng, ngay cả một mộ đạo cũng không có, dựa theo lễ chế mà nói thì thân phận của hắn rất bình thường. Nhưng nhìn quy mô của hưởng điện bên ngoài, chung quanh có vật táng cùng phong phú như vậy, lại thêm hắn có thể được chôn cạnh vương lăng, bất kể là nhìn từ mặt nào, chủ nhân của mộ huyệt lúc sinh tiền chắc đều là vị cực nhân thần mới đúng, nhưng mộ huyệt của hắn lại... Đơn sơ như vậy.

Tổ An nói:

- Có lẽ mộ táng thời kì Ân Thương khác với đời sau, ta trước tiên đi xem có Ngọc Tông mà Khương Khương muốn tìm không đã.

Chung quanh quan tài bày một đống vật bồi táng, ở bên trên nhìn không quá rõ.

Bùi Miên Mạn lo lắng hắn có sơ xuất, cũng cùng hắn nhảy xuống hố mộ.

Hố mộ xung quanh bày đầy các loại vật bồi táng, trong đó đại bộ phận đều là khí cụ đồng đen, còn có một số ngọc khí, đồ gốm, cốt khí, ngà voi, vật phẩm trang sức, vân vân.

Phía bắc quan tài là đủ loại đỉnh đồng đen, ở thời kì thượng cổ, đỉnh không chỉ là đồ nấu ăn, còn tượng trưng cho địa vị quyền lực.

Trong đường hầm ở phía nam quan tài thì đặt đồ dùng sinh hoạt lúc sinh tiền của chủ mộ như bình, chén ngọc, vò rượu, chõ, chậu, lọ, cốc, bát, mộ táng cổ đại chú ý phụng người chết như phụng người sống, cho nên những thứ này đều sẽ được hạ táng cùng chủ mộ.

Đương nhiên những dụng cụ đồng đen hình thù kỳ quái này Tổ An là không nhận ra, đều là Mị Ly ở bên cạnh giảng giải cho hắn.

Bản thân nàng ta là Hoàng hậu Đại Tần, kiến thức rộng rãi, lại thêm trước kia đọc hết tàng thư hoàng gia, tri thức uyên bác, giảng giải những cái này cũng có một loại khoái cảm cuối cùng cũng được thể hiện.

Đáng tiếc Tổ An không có hứng thú với những cái này, lại không tiện cắt ngang nhã hứng của nàng ta, chỉ có thể chuyển dời đề tài tới nơi khác:

- Hai bên đông tây dường như đều là binh khí, ơ, kiện binh khí đó là gì?

Tổ An chú ý thấy hai sườn có rất nhiều binh khí đồng đen, trong đó có rất nhiều giáo, trường mâu, mũi tên, có điều một loại vũ khí còn lại có chút kỳ quái, có chút giống búa, nhưng mũi nhọn lại cong lên trên.

- Đó là việt!

Thần sắc Mị Ly có chút trịnh trọng.

- Đây không phải là binh khí bình thường, cũng không được dùng để chém giết trên chiến trường thực tế, chủ yếu là tượng trưng cho quyền lực, thường thường là Thiên tử trao tặng cho tướng quân, để hắn có quyền lực chinh phạt tứ phương, tùy ý xử trí quan quân. Một, hai, ba. . . Không ngờ có bảy thanh việt, có thể thấy được địa vị của chủ mộ lúc sinh tiền là siêu nhiên cỡ nào, nhưng vì sao ta lại chưa từng nghe qua ghi chép về hắn.

- Thời đó không có sách sử có thể lưu lại như đời sau, ngươi chưa từng nghe qua cũng là bình thường, trong đây đã không có Ngọc Tông, vậy chúng ta đi nơi khác tìm.

Tổ An vốn còn định mang một số khí cụ đồng đen nơi này đi, phải biết rằng đặt ở niên đại đó của mình, những cái này đều là quốc bảo giá trị liên thành.

Có điều nghĩ lại một chút, những thứ này ở thế giới này đều không đáng tiền, hơn nữa chúng đều là một số khí vật bình thường, không có gì đặc thù, mang ra cũng vô dụng.

Lúc này thanh âm của Bùi Miên Mạn truyền đến:

- Ơ, thứ này đáng yêu quá.

Tổ An vội vàng chạy tới, vốn tưởng rằng nàng ta phát hiện Ngọc Tông, ai ngờ nàng ta đang nhìn một khí cụ đồng đen, trong mắt toàn là nét cười.

Khí cụ đồng đen đó có chút đặc biệt, là hình dạng một con trâu chỉnh thể, nhưng lại không quá giống với trâu bình thường, thân thể của con trâu này rất cường tráng, đầu trâu vươn về phía trước, phần miệng hơi nhô lên, mắt, tai, mũi, sừng, bụng, đuôi và những vị trí khác đều rất sinh động.

Trên người vẽ đầy văn sức hình các loại động vật như rồng, chim, hổ, voi, tạo hình kỳ lạ, văn sức rườm rà tinh mỹ.

Tuy chỉnh thể nhìn cũng uy mãnh, nhưng đầu nó hơi nghiêng đi, miệng hé ra một khe hở, quả thật là dáng điệu thơ ngây, chẳng trách lại khiến Bùi Miên Mạn thích như vậy.

- Nếu ngươi thích thì chúng ta mang đi là được.

Tổ An cầm tay Bùi Miên Mạn, mỉm cười đầy cưng chiều.

Mị Ly bên cạnh thấy mà trợn mắt.

- Thôi không cần.

Bùi Miên Mạn nghĩ nghĩ một chút lại lắc đầu.

- Thứ này đã là vật bồi táng của chủ mộ, chắc hẳn lúc sinh tiền cũng cực kỳ được yêu thích, chúng ta không nên lấy đồ của người khác, hơn nữa...

Nàng ta nhìn quan tài to lớn ở bên cạnh, hạ giọng tiến đến bên cạnh Tổ An:

- Nơi này thật sự quá quỷ dị, vạn nhất cầm đồ đi chủ nhân lại không vui, nhảy ra tìm chúng ta tính sổ thì không hay.

Tổ An không khỏi mỉm cười, thường ngày ở bên ngoài nhìn thấy Bùi Miên Mạn to gan lớn mật, không ngờ nàng ta lại sợ những thứ quỷ quái như vậy.

Lúc này thanh âm của Mị Ly truyền đến:

- Đừng ở đó chàng chàng thiếp thiếp nữa, còn có một chỗ chưa kiểm tra.

Bình Luận (0)
Comment