Chú ý thấy tầm mắt của nàng ta nhìn về phía quan tài, Tổ An giật nảy mình:
- Ngươi muốn mở quan à?
Mị Ly hừ một tiếng:
- Đương nhiên, thường thường vật bồi táng tốt nhất đều ở trong quan tài, Ngọc Tông ngươi muốn tìm nói không chừng cũng ở trong đó.
Tổ An nuốt nuốt nước miếng:
- Như vậy không tốt đâu, quấy rầy sự an nghỉ của người chết.
- Cổ hủ!
Mị Ly trực tiếp bác bỏ.
Đây là kỳ ngộ, đi ngang qua núi báu mà không vào mới là kẻ ngốc. Càng đừng nói ngươi còn đáp ứng thiếu nữ đó, hơn nữa ngươi cũng phải tìm cơ quan rời khỏi đây, mộ này bất thường như vậy, nói không chừng bên trong sẽ có manh mối mấu chốt.
Tổ An biết nàng ta nói có lý, đặc biệt nghĩ đến kinh lịch bi thảm của thiếu nữ, cuối cùng hạ quyết tâm:
- Vậy được rồi!
Thấy hắn muốn đi mở quan, Bùi Miên Mạn giật nảy mình, vội vàng ngăn cản, Tổ An liền dùng lời nói của Mị Ly trả lời nàng ta.
Bùi Miên Mạn cắn cắn môi, cuối cùng vẫn gật đầu:
- Vậy được rồi, ngươi đã quyết định, ta ủng hộ ngươi, mọi sự cẩn thận.
Tổ An ừ một tiếng, đi tới trước mặt quan tài hành lễ:
- Thực không có ý quấy rầy sự an bình của tiền bối, chủ yếu là chúng ta phải tìm kiếm Ngọc Tông và phương pháp thoát thân, chỉ là hành động bất đắc dĩ, xin được thông cảm.
Chú ý thấy hành vi của hắn, Mị Ly thầm hừ một tiếng:
- Làm điều thừa!
Quan tài phân làm hai tầng trong ngoài, tầng ngoài là quách, tầng trong là quan.
Thân quách bôi nước sơn, dùng sơn đen làm chủ, thêm sơn đỏ và sơn vàng.
Sau khi Tổ An hành lễ, ở bên cạnh tìm được một cái giáo đồng đen, cắm vào trong khe hở nạy nắp quách ra.
Không gian giữa quách và quách cũng có một số vật bồi táng, ví dụ như mũ giáp của tướng quân và một số đồ gốm tinh mỹ, đáng tiếc không có Ngọc Tông mà thiếu nữ miêu tả.
Có điều cái này vẫn mang tới cho người ta hy vọng, đồ vật nơi này tinh xảo hơn bên ngoài, chắc hẳn đồ trong quan tài càng quý hơn, Ngọc Tông được cất ở bên trong cũng chưa biết chừng.
Quan tài trước mắt bôi sơn đỏ, hoa văn tinh mỹ, dùng quỳ long văn và ngư văn làm chủ, xung quanh nắp quan khảm lá vàng, với sản lượng vàng thời kì Ân Thương, có thể dán nhiều vàng như vậy ở quan tài, không cần nghĩ cũng biết địa vị của chủ mộ lúc sinh tiền.
Tổ An vốn muốn học theo Ma Thổi Đèn đốt một ngọn nến ở góc tường xem sáng hay tắt để phòng ngừa có bất ngờ, có điều nghĩ lại một chút, hai người bọn họ đều là người tu hành, cho dù trong quan tài có carbon diocid cũng không thể thương tổn tới bọn họ, nếu bên trong thực sự có bánh chưng nhảy ra, cùng lắm thì đánh một trận là được, nói chung mấy ngày này, cũng đấu với những sinh vật tử linh này quá nhiều lần rồi, châm nến thật sự là làm điều thừa.
Thế là hắn vừa nhắc nhở Bùi Miên Mạn cẩn thận đề phòng, vừa dùng giáo nạy nắp quan tài ra.
Trong quan tài đích xác có rất nhiều ngọc khí: Ngọc bích, rìu đặt ở hai bên chủ mộ; bốn kiện trang sức hình rồng đặt ở lưng chủ mộ, từ đầu đến chân cơ bản là trình ra hình thẳng tắp; ống ngọc chủ yếu đặt ở ngực và bụng của chủ mộ, sò hến đặt ở dưới thân, đáy quan thì phủ kín chu sa.
Bùi Miên Mạn theo bản năng nhích lại gần người Tổ An:
- Hắn... Vì sao này tư thế của hắn lại quái dị vậy nhỉ?
Chủ mộ trước mắt không phải là xương trắng, mà là một khối thây khô được bảo tồn cũng coi như là hoàn chỉnh, còn có thể mơ hồ nhìn thấy hình tượng lúc sinh tiền.
Nhưng đây không phải chỗ kỳ quái, mà là tư thế ở quan quan của hắn.
Không phải nằm thẳng hoặc là nằm nghiêng ở trong quan tài giống như chủ mộ bình thường, mà là mặt hướng xuống dưới, cả người nằm sấp trong quan, nhìn cực kỳ quỷ dị.
Lúc này thanh âm của Mị Ly lại vang lên:
- Đây là phủ thân táng (táng nằm sấp) Trong truyền thuyết, có hai loại khả năng, một là chế độ táng của người địa vị thấp, nhưng người này hiển nhiên không phải, như vậy chỉ còn lại một loại khả năng khác, đó chính là hắn không phải chết một cách tự nhiên, mà là Hung tử giả (người chết thảm)!
Nàng ta vừa dứt lời, chung quanh thổi tới một cỗ âm phong, nhiệt độ không khí liền giảm đi mấy phần, khiến toàn thân người ta lạnh toát.
- Hung tử giả...
Sắc mặt Tổ An cổ quái, nếu đây là ở trong thế giới quan của Ma Thổi Đen, vậy chính là sắp nhảy ra Đại tống tử rồi.
Mị Ly chỉ vào thân thể của chủ mộ:
- Ngươi xem trên người hắn tổng cộng có bảy vết thương, trong đó sáu chỗ tập trung ở bên trái, trên tay, đùi, xương chậu bên trái, toàn là bị vật cùn và vật sắc làm bị thương, có một số là vết thương đã khép lại, có một số thì không phải, chứng minh khi hắn chết đang gặp phải công kích tàn nhẫn.
- Chẳng lẽ là hiến tế người sống?
Tổ An hỏi, trên đường đi đã từng thấy quá nhiều đồ tế là con người rồi.
Mị Ly lắc đầu:
- Chắc không phải, thời Ân Thương tuy thích dùng người sống để hiến tế, nhưng bình thường đều dùng tù binh của địch quốc, thỉnh thoảng có dùng người một nhà cũng tuyệt đối sẽ không lấy tướng quân địa vị cao như vậy ra, nhìn tình hình vết thương của hắn, hơn phân nửa là chết trận trên chiến trường, thi thể được Thương Vương hậu táng ở đây.
- Ờ.
Tổ An cảm thấy phân tích của nàng ta rất có đạo lý.
- Đó là gì?
Lúc này Bùi Miên Mạn bỗng nhiên kinh hô một tiếng, trong lúc hai người nói chuyện, nàng ta đang rụt rè xem xét tình huống trong quan, bỗng nhiên chú ý thấy một dị vật.
Tổ An chăm chú nhìn lại, chỉ thấy phía bên phải thi thể có một tay giả đồng đen, hình dạng cơ hồ không khác gì tay thật, thậm chí còn có thể nhìn thấy móng tay.
Trên mu bàn tay còn trang trí đồ án thao thiết văn, quyển vân văn, chỉnh thể để lộ ra một loại mỹ cảm quỷ dị.