Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 963 - Chương 963: Không Phải Lộ Số Bình Thường

Chương 963: Không phải lộ số bình thường Chương 963: Không phải lộ số bình thường

Lúc này Mị Ly nói:

- Đây chính là vết thương trí mạng mà chủ mộ phải chịu lúc sinh tiền, tay hắn bị chém đứt trên chiến trường, đổ máu không ngừng mà chết. Hơn nữa nhìn thì sau khi chết binh lính Thương triều cũng không tìm được tay hắn trên chiến trường hỗn loạn, chỉ có thể chế tác một tay giả cho hắn, để thân thể hắn được nhập táng hoàn chỉnh.

- Chi giả?

Sắc mặt Tổ An lộ ra vẻ cổ quái, vừa giải thích với Bùi Miên Mạn vừa cảm khái ngàn vạn, không ngờ thời đại viễn cổ lại có cả cái thứ chi giả này.

Bùi Miên Mạn không nhịn được cảm thán nói:

- Một vị tướng quân chết trận sa trường, quả thật là đáng để khiến người ta kính trọng.

Hai người cảm khái xong lại tìm kiếm một phen trong quan tài, tuy bên trong có không ít kim khí, ngọc khí quý giá, nhưng không tìm thấy Ngọc Tông đó.

Tổ An đang muốn đậy nắp quan tài lại rồi rời khỏi, Mị Ly lại ngạc nhiên nói:

- Ngươi cứ như vậy mà đi à?

- Bằng không thì sao?

Vẻ mặt Tổ An đầy nghi hoặc, không rõ nàng ta có ý gì.

- Nhiều tài bảo như vậy mà ngươi cũng không lấy? Nói chung ngươi có thể đựng trong không gian của Lưu Ly Bảo Châu.

Mị Ly ra vẻ vô cùng đau đớn.

- Cái này gọi là vào núi báu mà tay không đi ra.

Hai người hiện giờ linh hồn gắn chặt, lại thêm tương lai nặn lại thân thể cũng có thể rất cần kim tiền, cho nên Mị Ly tất nhiên muốn trên người Tổ An có càng nhiều tài phú càng tốt.

Tổ An lắc đầu cự tuyệt:

- Ta không phải trộm mộ, những cái này đã là dụng cụ lúc sinh tiền của chủ mộ, chắc hẳn là cực kỳ được yêu thích, ta lại há có thể đoạt cái người khác thích.

- Cổ hủ!

Thấy không thuyết phục được hắn, Mị Ly quay mặt đi chỗ khác, chu miệng ở đó hờn dỗi.

Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +22+22+22. . . Bùi Miên Mạn hiển nhiên cũng không có hứng thú với những vật bồi táng này, sau khi hai người đậy lại nắp quan tài, xoay người đang muốn bỏ đi.

Bỗng nhiên phía sau truyền đến thanh âm cót két, hai người giật thót, vội vàng quay đầu.

Phát hiện nắp quan tài vừa đậy lại bỗng nhiên lệch sang bên, trong quan tài lộ ra một khe hở.

Trong lòng Bùi Miên Mạn có chút sợ hãi:

- A Tổ, vừa rồi ngươi đậy kỹ chưa?

Tổ An gian nan nuốt nuốt nước miếng:

- Đậy kỹ rồi.

Tư thế này chẳng lẽ là xác chết vùng dậy à?

Suy nghĩ này vừa hiện lên, bỗng nhiên một bàn tay khô quắt từ trong quan tài thò ra tóm lấy vách quan tài, trong toàn bộ mộ huyệt âm phong từng trận, hiển nhiên còn lạnh hơn vừa rồi rất nhiều.

- A!

Bùi Miên Mạn sợ tới mức hét lên, cho dù là người tu hành, một màn này nhìn cũng quá khiếp người.

- Đi mau!

Tổ An thấy không ổn, vội vàng kéo Bùi Miên Mạn muốn rời khỏi.

- Ò Ò.

Kết quả một tiếng rống hùng hồn vang lên, một thân ảnh to lớn xông tới hai người.

Uy thế lao tới đó khiến người ta không dám đón đỡ, vội vàng tránh sang bên, sau đómới nhìn rõ thứ đó là gì.

Thì ra là một trâu to lớn, ngoại hình giống hệt với tượng trâu nhìn thấy trong mộ đạo vừa rồi, có điều lại to hơn mấy lần.

Lại nhìn góc lúc trước, con trâu đồng đen đó quả nhiên đã không còn.

Lúc này rầm một tiếng, nắp quan tài bên cạnh triệt để bị xốc lên, cỗ thây khô bên trong chậm rãi đứng lên.

Tổ An:

- ...

Bùi Miên Mạn:

- ...

Con trâu đó thì vui vẻ chạy đến bên cạnh thây khô rồi cọ cọ, hình thái cực kỳ thân thiết.

Tổ An không nhịn được nói:

- Vị tiền bối này, chúng ta chỉ là đi ngang qua nơi này, không có ý trộm cướp mộ táng của ngài, thậm chí khi đi còn thay ngài đậy lại nắp quan tài, ngươi không cần phải tự mình đi ra đưa tiễn chứ.

Thây khô đó tựa hồ nghe thấy lời nói của hắn, quay đầu lại nhìn hắn, tròng mắt còn loáng thoáng có thể nhìn thấy, miệng há ra khép lại, thanh âm tối nghĩa khó nghe vang lên:

- Người từ ngoài đến, xâm nhập, chết...

Chỉ thấy hắn vẫy tay một cái, một thanh giáo từ bên trong quan tài bay đến trong tay, sau đó trực tiếp vung về phía trước.

Một cỗ cương khí màu xanh lập tức bắn tới phía trước hai người, Tổ An và Bùi Miên Mạn đều thi triển tuyệt chiêu phòng ngự, rầm một tiếng, hai người bị chấn cho lui đến cạnh vách tường, chấn cho đất cát trên vách rào rào rơi xuống.

Cảm nhận được khí huyết nhộn nhạo, hổ khẩu đau nhói, sắc mặt Tổ An có chút khó coi, đối phương chỉ tung ra một kích thuận tay đã có uy lực lớn như vậy, sức chiến đấu còn hơn xa các chiến sĩ khô lâu lúc trước.

Hai người ngay cả chiến sĩ khô lâu đó cũng không đánh lại, sao có thể là đối thủ của tướng quân này?

Tổ An vô cùng buồn bực, lộ số bình thường không phải nên là một số nhân vật phản diện Ngũ phẩm, Lục phẩm đến trước mặt ta ra vẻ khệnh khạng, sau đó tự cho là đúng kêu gào cho ngươi biết sự chênh lệch của cấp bậc, cuối cùng thì bị mình vả cho vào mặt à?

Vì sao hiện tại ta đụng phải không Cửu phẩm, Bát phẩm thì chính là cao thủ siêu cấp cấp Tông sư, không phải bị ngược đãi thì chính là trên đường bị ngược đãi, con mẹ nó còn cho người ta sống nữa không?

Lúc này tướng quân khô lâu chắc tên là Á Trường đó chuẩn bị đi ra, theo bản năng muốn đá tung chướng ngại trước người, có điều chân đá được một nửa bỗng nhiên ngừng lại, sau đó cúi đầu nhìn nhìn quan tài của mình, sau đó còn muốn tiếp tục ngủ, thế là liền đổi thành từ bên trong nhảy.

Tổ An cắn răng một cái, trực tiếp sử ra thân pháp Quỳ Hoa Ảo Ảnh, huyễn hóa ra hai bóng người lao về phía đối phương.

Á Trường tướng quân vung giáo, trực tiếp bổ trúng hai bóng người của hắn, có điều hai bóng người rất nhanh liền vỡ nát, cảm giác chém trúng không khí khiến hắn ngẩn ra.

Trong chớp mắt này Tổ An đã xuất hiện ở phía sau hắn, trực tiếp vung kiếm đâm tới đầu hắn.

Bình Luận (0)
Comment