Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 965 - Chương 965: Chúng Ta Giao Dịch Nhé (2)

Chương 965: Chúng ta giao dịch nhé (2) Chương 965: Chúng ta giao dịch nhé (2)

Tổ An thuận thế ném quần lót đỏ tới tường bên cạnh, con trâu đó không quan tâm, cũng muốn lao lên theo.

Ầm một tiếng, nó trực tiếp đâm vào tường, một đống đất bị chấn cho rơi xuống.

Phải biết rằng đất trong vách tường của mộ huyệt này không phải là đất bình thường, mà là dùng búa tạ nện từng tầng, còn lấy nước gạo nếp, cây trẩu đúc thành, cứng rắn đến mức đao kiếm tầm thường khó làm tổn hại.

Nhưng như vậy vẫn bị con trâu đó đâm cho sập một bộ phận, không cần nghĩ cũng biết lực đâm của nó là mạnh tới mức nào.

Đương nhiên con trâu đó cũng không dễ chịu gì, va chạm này khiến nó cũng ngất ngây, hai cái sừng trâu lại cắm rất sâu vào trong bùn đất, căn bản không thể rút ra, xem ra trong khoảng thời gian ngắn là không thể gia nhập chiến cuộc.

Trong lòng Tổ An mừng rỡ, khi cho rằng sắp đâm được vào đầu của Á Trường tướng quân, trước mắt bỗng nhiên có thêm một cái tay đồng đen, trực tiếp chặn một kích chí tất phải thành công này của hắn.

Keng một tiếng, Tổ An cảm thấy một cỗ cự lực từ thân kiếm truyền đến, hắn vất vả lắm mới không để kiếm rời tay, bàn tay đồng đen đó bỗng nhiên bay tới.

Tổ An trong lúc gấp gáp vội vàng chắn trường kiếm ở trước ngực, dù là như vậy vẫn không thể ngăn cản triệt để, ngực bị đập cho một chưởng, nếu không phải thể chất cường hoành, thiếu chút nữa thì trực tiếp ngất đi rồi.

Lúc này Bùi Miên Mạn cũng không thể chế ngự được giáo của đối phương nữa, trực tiếp bị hất tới bên kia.

Hai người há miệng thở hổn hển, hiển nhiên trong động tác mau lẹ vừa rồi, hai người bọn họ đều có tiêu hao rất lớn.

- Hoàng hậu tỷ tỷ, ngươi mà không hỗ trợ thì ta sẽ thực sự chết đó.

Trong lòng Tổ An dâng lên một cỗ cảm giác vô lực, thực lực của tướng quân trước mắt này hơn xa hắn có thể đối phó, ở trước mặt chênh lệch thực lực tuyệt đối, nhiều kỹ xảo tới mấy cũng vô nghĩa.

Trải qua một thoáng giao thủ ngắn ngủi, hắn ý thức được thực lực của Á Trường tướng quân trước mắt này ít nhất cũng phải là Cửu phẩm, nói không chừng đã tới gần Tông sư, chỉ là thực lực của mình kém quá xa, căn bản không phân biệt được.

May mà lần này Mị Ly không giả chết, thản nhiên đáp:

- Không phải ngươi có biện pháp đối phó hắn à, việc gì phải hỏi ta?

Tổ An ngẩn ra:

- Ta có biện pháp gì?

Mị Ly nói:

- Tầng thứ hai của Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh không phải có công năng trừ tà à, đó vốn là khắc tinh của những sinh vật tử linh này, lần trước khi ngươi gặp phải ta, không phải cũng dùng cái này để tinh lọc hai mươi vạn vong linh đó ư?

Tổ An:

- ...

Chú ý thấy vẻ mặt của hắn, sắc mặt Mị Ly có chút cổ quái:

- Không phải là ngươi không nhớ ra chứ?

Được nàng ta nhắc nhở, Tổ An cuối cùng cũng nhớ ra, không khỏi mặt như đưa đám:

- Ta thật sự quên mất cái này rồi.

Cho nên mới nói có đôi khi biết quá nhiều thật sự chưa chắc đã là chuyện tốt, rất dễ quên mất kỹ năng.

Sớm biết như vậy, lúc trước ở trên đài cao đụng phải những ác linh đó cũng không đến nỗi mạo hiểm đến thế, trực tiếp một đao quét ngang mà đi rồi.

Có điều đó đều là tộc nhân của Khương Khương, nếu nàng ta biết vong linh của tộc nhân lại bị mình tiêu diệt, chỉ sợ cũng không dễ nói chuyện như lúc trước.

Cũng không biết Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh có thể đối phó Cổ Mạn Đồng không...

Cho dù là an ủi mình như vậy, Tổ An vẫn rất bực bội:

- Vì sao lúc trước ngươi không nhắc ta?

Mị Ly nhếch mép cười:

- Ta thấy ngươi mỗi lần đều vận chuyển nguyên khí của Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, còn cho rằng ngươi là cố ý rèn luyện bản thân giữa ranh giới sống và chết, thuận tiện cố ý chế tạo một chút mạo hiểm để chinh phục phương tâm của đại hung muội đó, nói chung toàn bộ quá trình cũng là hữu kinh vô hiểm, ta tất nhiên không cần ngăn cản ngươi.

Tổ An:

- ...

Ta là người vô sỉ như vậy à? Ta muốn chinh phục phương tâm của nữ nhân cũng dựa vào mị lực của mình là được rồi.

- A Tổ cẩn thận!

Lúc này bên tai truyền đến tiếng nhắc nhở của Bùi Miên Mạn, chỉ thấy Á Trường tướng quân vung giáo lao về phía hắn, hiển nhiên là khá bất mãn với tên gia hỏa lừa trâu yêu của mình, lại mấy lần thiếu chút nữa chơi chết mình này.

Tổ An vội vàng vận chuyển Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh, bám Hồng mông chi khí lên trên Thái A Kiếm, đồng thời miệng lẩm bẩm:

- Bụi về với bụi, đất về với đất, nơi này không phải quê ta, không nên...

Hắn còn chưa nói hết, Á Trường tướng quân vội vàng dừng bước, vươn tay ra nói:

- Dừng, chúng ta có thể giao dịch!

Cho dù thanh âm của hắn tối nghĩa mơ hồ, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể nghe hiểu được ý tứ trong lời nói.

Trong lòng Tổ An khẽ động, tên này không ngờ vẫn giữ lại thần chí hoàn chỉnh, không khác lắm thiếu nữ Đông Di bên ngoài:

- Giao dịch gì?

Thấy hắn ngừng lại, Á Trường tướng quân vươn tay xoa xoa trán, giống như đang lau mồ hôi, chỉ có điều hiện giờ với hình thái này của hắn là không có mồ hôi:

- Ta biết ngươi có biện pháp có thể làm tổn hại tới ta, cho nên không cần thiết phải đánh tiếp, ta có thể dẫn các ngươi tới nơi thí luyện mà Thương Vương lưu lại.

Tổ An:

- ...

Hắn không nhịn được mà dè bỉu:

- Đại ca, tiết tháo này của ngươi hơi thấp rồi đấy.

Với tình huống hiện giờ, hắn thậm chí ngay cả tiền bối cũng lười chẳng muốn gọi.

Tuy Á Trường tướng quân chưa từng nghe qua cái từ tiết tháo này, nhưng cũng đoán được đại khái là có ý gì:

- Bản tướng quân phụng mệnh trông coi nơi này, tiêu diệt kẻ xâm nhập, chờ người có duyên tới thí luyện, hiện tại bản tướng quân thấy các ngươi có duyên, tất nhiên không cần đánh nữa.

Lúc này Bùi Miên Mạn đi tới bên cạnh Tổ An, thấp giọng hỏi là có tình huống gì, vì sao tướng quân thây khô một giây trước còn khí thế hừng hực, một giây sau lại thay đổi thái độ.

Bình Luận (0)
Comment