Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 966 - Chương 966: Người Có Duyên

Chương 966: Người có duyên Chương 966: Người có duyên

Tổ An nguyên khí truyền âm, nói với nàng ta là có biện pháp có thể dùng để trừ bỏ tà linh.

Biểu cảm của Bùi Miên Mạn lập tức biến thành cực kỳ đặc sắc, đầu tiên là vô cùng vui sướng, có điều lập tức có phản ứng, nếu đã là như vậy, vì sao lúc trước hai người lại bị đánh cho chật vật đến thế?

Giống như nhìn ra được sự nghi hoặc của nàng ta, Tổ An ngượng ngùng giải thích:

- Chủ yếu là thứ ta biết nhiều quá, trong nhất thời không nhớ ra.

Bùi Miên Mạn:

- ...

Tổ An cũng cảm thấy xấu hổ, vội vàng hỏi tướng quân ở bên cạnh:

- Sao ngươi phán đoán được người tiến vào là có duyên hay không?

Kỳ thật hắn còn có một câu không nói ra, không phải là thấy mình có bản sự khiến hắn bị thương, lập tức từ vô duyên biến thành có duyên chứ.

Lúc này Á Trường tướng quân chạy tới cạnh tường, cắm giáo trong tay xuống đất, vươn tay kéo con trâu đang lún vào tường ra.

Con trâu rút đầu ra, có điều vừa nhìn thấy Tổ An ở cách đó không xa lại gầm lên, chuẩn bị xông tới.

Á Trường tướng quân ấn tay lên lưng nó, nhẹ nhàng vuốt ve, hai bên dường như tâm linh tương thông, dần dần khiến nó yên ổn lại.

Lúc này nghe thấy câu hỏi của Tổ An, hắn đáp:

- Đầu tiên thí luyện này phải là nam nữ đồng thời tham gia, nếu chỉ có một nam nhân hoặc là một nữ nhân đi vào, tất nhiên là vô duyên; tiếp theo...

Hắn dừng một chút, cái đầu khô quắt nhìn về phía Bùi Miên Mạn:

- Trên người nàng ta dường như có khí tức quen thuộc.

Bùi Miên Mạn:

- ???

Tổ An nghĩ tới các loại việc lạ phát sinh trên người nàng ta trên đường đi, vội vàng hỏi:

- Ngươi có ý gì?

Á Trường tướng quân đáp:

- Trên người nàng ta có khí tức của Thương Vương hậu.

- Thương Vương hậu?

Tổ An nhướng mày.

- Vương hậu nào.

Á Trường tướng quân lắc đầu:

- Không phải là Vương hậu đặc biệt nào, mà là trên người nàng ta có cảm giác của rất nhiều Vương hậu.

Tổ An:

- ...

Đây là tình huống gì, không phải là tên này vì giữ mạng mà cố ý dụ dỗ chứ.

Bùi Miên Mạn nghe cái này thì trong lòng có chút chột dạ, theo bản năng dựa sát vào Tổ An, giống như như vậy mới có thể khiến trong lòng an định lại.

Tổ An nắm chặt tay nàng ta tỏ ý an ủi.

Thanh âm của Mị Ly lại vang lên bên tai:

- Tiểu tử ngươi đúng là diễm phúc sâu thật, không phải là cũng muốn thu cả Vương hậu Thương triều người ta vào trong phòng chứ.

Vừa thốt ra lời này nàng ta cũng hối hận, bởi vậy lộ ra chính nàng ta cũng là một trong các hậu cung.

Tổ An trợn mắt lên:

- Mạn Mạn chính là Mạn Mạn, sao lại là người khác được. Ta không tin trùng hợp như vậy, lại ở trong vương lăng của bọn họ tìm thấy một Vương hậu chưa chết giống như ngươi.

Mị Ly hừ một tiếng, trong lòng cũng biết là không thể, tình huống của nàng ta quá đặc thù, người khác làm sao cũng được may mắn như vậy.

Lúc này Á Trường tướng quân nói:

- Các ngươi đi theo ta.

Chỉ thấy hai chân hắn hơi cong lại, lập tức nhảy tới mặt đất, con trâu đó kêu hai tiếng, cũng nhảy lên, không biết thân thể to bự như vậy, làm thế nào mà lại có năng lực nhảy linh hoạt như thế.

Tổ An và Bùi Miên Mạn nhìn nhau một cái, cũng nhảy lên quá.

Thấy hai người đi lên, Á Trường xoay người cùng con trâu của hắn đi trước mở đường.

Có người thủ hộ nơi này tự mình dẫn đường, theo bản năng khiến trong lòng người ta an ổn hơn rất nhiều.

Có điều Tổ An không dám lơ là, cùng Bùi Miên Mạn nhắc nhở lẫn nhau, tùy thời làm tốt phòng bị.

Tổ An muốn thám thính thêm một chút tình báo, liền hỏi:

- Vị này. . . Vị tướng quân này, ngươi tên là Á Trường à?

- Không sai.

Á Trường đáp.

- Ta tên Á, Trường là tên của bộ tộc.

Tổ An ngẩn ra:

- Ngươi không phải người Thương.

Á Trường đáp:

- Bộ tộc của ta thần phục Thương Vương, ta cũng coi như nửa người Thương.

- Thương Vương để ngươi thủ mộ, xem ra đích xác rất tín nhiệm ngươi.

Tổ An lập tức vỗ mông ngựa, trạng thái hiện tại này của đối phương không biết là người hay quỷ, nhưng chắc vẫn thích nghe lời hay.

Quả nhiên, trên mặt Á Trường hơi có chút đắc ý:

- Ta lập hạ vô số công lao hãn mã cho Thương Vương, địa vị trong quân gần với Phụ Hảo, sở dĩ kém nàng ta, không phải là vì công huân của ta không bằng nàng ta, mà vì nàng ta là Vương hậu chi tôn.

- Phụ Hảo?

Tổ An nhớ tới những bức họa trên vách tường khi tiến vào cung điện và lịch sử tương quan mà Mị Ly giảng giải cho hắn.

- Có điều Vương hậu là kỳ nữ tử, vừa xinh đẹp lại biết đánh giặc, ta không bằng nàng ta cũng không có gì oán hận.

Trong giọng nói của hắn có chút ý tứ khó hiểu.

Tổ An mỉm cười:

- Xem ra trong lòng tướng quân cũng có ý ái mộ đối với Phụ Hảo.

"Sắc mặt" Á Trường lập tức thay đổi:

- Lời này không thể nói lung tung, nếu như bị Đại vương nghe thấy, sẽ bị bắt đi tế trời đó.

Hắn vừa nói vừa quan sát, chung quanh giống như đang sợ hãi gì đó.

Tổ An giật thót:

- Chẳng lẽ Đại vương của các ngươi vẫn tồn tại à?

Á Trường lắc đầu:

- Hiện giờ trong vương lăng chỉ còn lại ta và yêu ngưu, chỉ là ngày xưa kính Đại vương và Vương hậu như thiên thần, phản ứng theo bản năng mà thôi.

- Vừa rồi ngươi nói tới bị Đại vương trừng phạt, lại không phủ nhận ý ái mộ đối với Phụ Hảo.

Tổ An cười nói.

Á Trường khựng lại một chút, cả người lâm vào trầm mặc, một lúc sau mới thở dài một hơi:

- Nữ trung hào kiệt như Vương hậu, có ai mà không thích, chỉ có điều mọi người đều kính nàng ta như thiên thần, không có tà niệm khác.

Bùi Miên Mạn ở bên cạnh không nhịn được nhẹ nhàng bấu vào hông Tổ An một cái, tên này bát quái như vậy, đúng là có chút mạo phạm cổ nhân.

Bình Luận (0)
Comment