Nói xong liền vớt một số thịt vụn bên trong đưa cho hai người.
- Không muốn không muốn!
Tổ An và Bùi Miên Mạn đồng loạt lui về phía sau, không hẹn mà cùng xua tay.
Mẹ kiếp, khẩu vị nặng thế, người của Thương triều cũng không biết là nghĩ những gì.
Tổ An bỗng nhiên hiểu ra, chẳng trách Trụ Vương trong Phong Thần Diễn Nghĩa động chút là băm người ta thành thịt vụn, ví dụ như trưởng tử Cơ Bá Ấp Khảo của Tây Bá Hầu Cơ Xương, Đông Bá Hầu, phụ thân của Khương vương hậu cũng bị băm thành thịt vụn còn lấy racho người ta ăn.
Lúc ấy còn tưởng rằng là để làm nổi bật lên sự biến thái tàn bạo của hắn, hiện tại mới biết thì ra đây là một loại thủ đoạn hiến tế thông thường của người Thương triều.
- Đáng tiếc.
Thấy hai người không ăn, Á Trường tướng quân lộ ra biểu cảm đồ không biết hàng, thuận thế đút ngón tay vào miệng nhâm nhi thưởng thức.
- Rất nhiều năm rồi không hưởng dụng loại mỹ vị như vậy, cám ơn các ngươi lúc trước đã đánh thức ra.
Tổ An:
- ...
Bùi Miên Mạn:
- ...
Hai người đều sắp sụp đổ rồi, đi cùng một chỗ với tên gia hỏa quen ăn thịt người này, luôn cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Hắn vội vàng kéo Bùi Miên Mạn tiếp tục tiến về phía trước, thật sự không muốn tiếp tục ở lại chỗ thịt người muối này thêm một chút nào nữa.
Trên đường lại gặp phải một cái đại đỉnh đồng đen, khác với những đỉnh trống không ở bên ngoài, trong đây cất đầy đồ, thứ bên trong nhìn giống như thịt đông, các loại dầu mỡ đều đóng lại với nhau.
Tổ An lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Không cần nói, trong đây cũng là thịt người à?
Á Trường tướng quân đi cùng gật đầu:
- Đại đỉnh này có thể nấu hơn bốn mươi người, chỉ có đỉnh của Đại vương mới có tư cách to như vậy.
Khi nói hắn chuyện ngữ khí tràn ngập hâm mộ và sùng kính, bàn tay khô héo đặt ở bên rìa đại đỉnh, từng cỗ hắc khí tỏa ra, một đống thịt đông vốn ngưng kết ở giữa đại đỉnh bắt đầu dần dần tan ra, loáng thoáng nhìn thấy trong đó còn có các loại chân tay cụt lổn ngổn bên trong.
Bùi Miên Mạn căn bản không dám nhìn nữa, trực tiếp chui ra phía sau Tổ An, đê mắt không thấy thì tim không phiền.
Tổ An cũng cảm thấy tim đập thình thịch, nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Á Trường tướng quân, hắn vội vàng nói:
- Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu ngươi còn dám vớt lên ăn, ta sẽ mặc kệ thí luyện gì đó, thật sự hàng yêu trừ ma đó.
Á Trường tướng quân lộ ra vẻ mặt nghi hoặc:
- Hiến tế thiên thần chính là chuyện long trọng thần thánh nhất trên đời, những tế phẩm này được thiên thần chúc phúc, có liên quan gì tới yêu ma?
Tổ An biết những gì hắn nói là tình hình thực tế, bởi vì đây là phong tục của người Ân Thương, cho nên hắn mới không lập tức trở mặt:
- Đời sau đã sớm huỷ bỏ nhân tế rồi, tóm lại ngươi đừng ở trước mặt chúng ta làm những cái này.
- Cũng được.
Á Trường tướng quân cảm nhận được trên thân kiếm của hắn đã vấn vít Hồng mông chi khí, dưới tình thế người ta mạnh hơn, hắn cũng không kiên trì nữa, tay rời khỏi đại đỉnh, thịt đông vốn bắt đầu sôi trào trong đỉnh cũng dần dần bình ổn lại.
Trong lòng Tổ An khẽ động, nghĩ tới thỉnh cầu của Đông Di công chúa, vội vàng nói với Á Trường tướng quân:
- Ngươi dùng giáo mò giúp ta xem bên trong có đầu không.
Hắn không muốn tự mình đi vớt, một bát tô thịt đông này, nói thật nhìn quá khiếp người.
- Đầu á?
Á Trường tướng quân không hiểu gì, có điều vẫn thò giáo vào trong quấy lên.
Tổ An cố nén cảm giác buồn nôn nhìn chằm chằm, toàn bộ quá trình cũng nhìn thấy mấy cái đầu người, đáng tiếc có khác biệt rất lớn với hình thể của thiếu nữ đó.
Rơi vào đường cùng đành phải từ bỏ, tiếp tục tiến về phía trước.
Không lâu sau, Á Trường tướng quân nói:
- Đến nơi thí luyện rồi.
Tổ An và Bùi Miên Mạn quan sát tình hình trước mắt, vách tường chung quanh đều khắc các loại hoa văn, giống như bích họa lại giống pháp trận.
Chính giữa có một đài nhỏ, trên đài dựng một khí cụ đồng đen cổ quái, khí cụ đồng đen này chỉ có ba chân, hình dạng giống như một con chim.
- Tam Túc Kim Ô?
Phản ứng đầu tiên của Tổ An là như vậy, có điều rất nhanh liền lắc đầu, bởi vì hắn chú ý thấy ở một chân sau cùng không phải là chân, mà là đuôi chim.
Toàn bộ khí cụ đồng đen đều vẽ đầy hoa văn, nhiều tới bất tận, thật sự khiến người ta phải thán phục.
Lúc này Á Trường tướng quân nhìn khí cụ đồng đen trước mắt, tràn ngập vẻ tôn kính:
- Đây là hào tôn mà Vương hậu thích nhất, cũng là cửa vào nơi thí luyện.
Hào, cũng chính là cú mèo, người Ân Thương cảm thấy loại chim ẩn hiện lặng lẽ ban đêm này tràn ngập thần bí, rất giống sứ giả của thần linh thị sát con người, cho nên sẽ dùng hình tượng cú mèo làm một hào tôn tinh mỹ như vậy.
Tôn, ý tứ với đồ uống rượu.
Tổ An vội vàng hỏi mấu chốt mấu chốt:
- Làm thế nào để mở ra thí luyện?
Á Trường tướng quân vươn tay ra chỉ:
- Các ngươi một người vuốt ve một bên cánh của hào tôn, là có thể mở ra thí luyện, chúc các ngươi may mắn.
Tổ An lại không lập tức đi tới, mà là nói với Bùi Miên Mạn:
- Mạn Mạn, lần này thí luyện sinh tử không rõ, hay là chúng ta nghỉ ngơi hồi phục một chút thì thỏa đáng hơn.
Bùi Miên Mạn cũng đang có ý này, hai người lấy ra các loại linh dược ăn vào, ở ngay tại chỗ đả tọa nghỉ ngơi, vừa rồi phải chiến đấu trên đường đi, hai người đều có hao tổn rất lớn, tiến vào thí luyện nguy hiểm như vậy tất nhiên phải ở trạng thái tốt nhất mới được.
Á Trường tướng quân ở bên cạnh lắc đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như nở một nụ cười châm chọc, nhiều năm như vậy không có một đôi nam nữ nào thành công, tu vi của bọn họ là yếu nhất, cho dù chuẩn bị đầy đủ tới mấy, cũng có ý nghĩa gì?