Tổ An lập tức cứng đờ cả người, cảm giác mình sắp nổ tung rồi, có điều trong đầu hắn lại đang nghĩ tới một vấn đề: Đợi lát nữa phải giải thích cục diện hiện tại với nữ nhân này thế nào?
Cảm giác giống như mở đầu của một số phim truyền hình của máu chó, ặc không đúng, hiện tại phim truyền hình cũng không dám diễn như vậy nữa.
Đúng lúc này, thiếu nữ cũng dần dần khôi phục tỉnh táo, nàng ta theo bản năng ngồi dậy, sau đó chuẩn bị nhìn chung quanh.
Có điều nàng ta lập tức cảm thấy trước ngực lành lạnh, lúc này mới ý thức được trên người mình không có lấy một mảnh vải.
Kinh hô một tiếng, nàng ta vội vàng khoanh tay trước ngực, nhưng bàn tay nhỏ nhắn đó của nàng ta làm sao mà che được hết dãy núi tráng lệ đó?
Tổ An cảm thấy mũi nóng lên, máu mũi tùy thời đều sẽ chảy ra.
Có điều hắn đã nhận ra đối phương, cười bảo:
- Kỳ thật dưới loại tình huống này, tối ưu nhất là trước tiên nên che mặt.
Thiếu nữ đó nhận thấy bên cạnh có nam nhân, vốn đang muốn nổi giận, nhưng nghe thấy ngữ khí trêu tức quen thuộc đó, không khỏi vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng:
- A Tổ?
Tổ An mỉm cười:
- Đại Mạn Mạn...
Hắn vốn muốn nhìn vào hai mắt nàng ta một cách nhu tình, đáng tiếc tầm mắt lại không chịu khống chế, không ngừng quét xuống.
Bùi Miên Mạn chú ý thấy ánh mắt của hắn, khuôn mặt trứng ngỗng thường ngày làm điên đảo chúng sinh lúc này lại sớm đã đỏ bừng, đôi mắt quyến rũ đa tình đó phủ kín một tầng hơi nước.
- Nhìn đã không?
Thanh âm của nàng ta càng mềm mại hơn so với thường ngày.
- Đã lắm...
Tổ An theo bản năng gật đầu, có điều lập tức có phản ứng, vội vàng giải thích.
- Ặc, ta không phải cố ý nhìn, chủ yếu là vừa tỉnh lại chính là bộ dạng này rồi...
Nữ nhân của thế giới này vẫn khá là coi trọng đối với trinh tiết, lý thường ngày Bùi Miên Mạn có bộ dạng quyến rũ lả lơi, nhưng hắn biết rõ đó là lớp ngụy trang của nàng ta mà thôi, trên thực tế nàng ta vẫn là một hoàng hoa khuê nữ, đột nhiên toàn thân bị một nam nhân nhìn hết, chỉ sợ sớm đã vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn chết rồi.
Hắn còn chưa giải thích xong, một bàn tay mềm mại đã đặt lên trên môi hắn:
- Đồ ngốc, ngươi khẩn trương làm gì, ta đâu có trách ngươi.
- Hả?
Tổ An chớp chớp mắt, nhất thời không phục hồi tinh thần kịp.
Bùi Miên Mạn chậm rãi rúc người vào trong lòng hắn, mặt lại dí vào ngực hắn, ôn nhu nói:
- Vào khoảnh khắc vừa tỉnh lại phát hiện mình toàn thân không một mảnh vải, bên cạnh còn có nam nhân, ta quả thực là sắp điên rồi, đang muốn giết đối phương thì lại nhìn ra là ngươi.
- Là ta thì sao.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Tổ An chỉ cảm thấy tâm thần xao động, theo bản năng ôm lấy đầu vai nàng ta.
Chỗ vào tay có xúc cảm nõn nà, đúng là khiến người ta kinh thán không thôi.
Bùi Miên Mạn mấp máy môi, ngửa đầu nhìn hắn:
- Là ngươi thì không sao.
- Mạn Mạn...
Nghe thấy lời nói chân thành tình thâm của đối phương, tuy hiện giờ cả người Tổ An đã cứng ngắc, nhưng chỗ mềm mại nhất trong lòng vẫn bị chạm phải.
Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ đó của hắn, Bùi Miên Mạn thản nhiên cười nói:
- Đồ ngốc, lúc trước ở bên ngoài chúng ta đã xác định quan hệ rồi, đây là ngươi có biểu cảm gì thế.
Tổ An cười khà khà nói:
- Hạnh phúc tới quá đột nhiên, trong nhất thời không kịp phản ứng.
Bùi Miên Mạn hừ một tiếng:
- Vừa rồi hình như ngươi tỉnh trước ta, vì sao không gọi ta, làm hại ta giật cả mình.
Tổ An nhìn chằm chằm nàng ta, không nhịn được lẩm bẩm một câu:
- Lúc ấy mặt của ngươi bị tóc che khuất hơn nửa, cởi quần áo rồi còn chưa nhận ra.
Bùi Miên Mạn:
- ...
Nàng ta không khỏi vừa thẹn vừa giận, đấm hắn một cái.
Tổ An và nàng ta đùa giỡn một lúc, tứ chi quấn vào nhau, nhiệt độ thân thể của hai người không kìm được mà hơi lên cao.
Cuối cùng Tổ An nắm lấy hai tay nàng ta, Bùi Miên Mạn cũng không động đậy, chỉ dùng một đôi mắt to ngập nước đầy nhu tình mật ý nhìn chằm chằm hắn.
Nhìn môi hồng kiều diễm gần trong gang tấc, Tổ An nào còn nhịn được nữa, chậm rãi ghé tới.
Cảm nhận được hắn tới gần, cả người Bùi Miên Mạn cứng ngắc, có điều rất nhanh liền mềm ra, không né tránh, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cảm nhận được môi của tình lang, cả người Bùi Miên Mạn run lên, chỉ cảm thấy cả người có một cỗ điện lưu đang chảy qua, hai cánh tay ngọc theo bản năng ôm lấy nam nhân trên người.
Tình lữ vừa xác định quan hệ đều là như vậy, khi hôn luôn rất ngọt ngào.
Cũng không biết qua bao lâu mới rời môi, hai gò má Bùi Miên Mạn đỏ rực, thanh âm càng lúc càng mềm mại đáng yêu:
- Kiếm của ngươi đè vào ta rồi.
Mặt Tổ An đỏ lên, không biết giải thích thế nào.
Có điều Bùi Miên Mạn lập tức có phản ứng, lúc này hai người ở trần ngủ trên giường, sao đối phương lại mang theo kiếm.
Nàng ta tò mò vén chăn lên nhìn một cái, khí tức mờ mịt trong mắt hoa đào càng đậm.
Tổ An đang muốn nói gì đó, Bùi Miên Mạn lại cười một tiếng:
- Ta đã nói lần trước sau chuyến đi tới Dao Quang Bí Cảnh, vì sao các nam nhân trong học viện đều trở nên kỳ quái, dường như là biết bí mật gì đó lại giữ kín không nói ra, lúc trước ta còn cố ý bắt mấy người khảo vấn một phen, bọn họ nói không tỉ mỉ khiến ta nghe mà như lọt vào trong sương mù, hiện tại thì hiểu rồi.
Tổ An không khỏi xấu hổ, nữ nhân này đúng là bưu hãn, không ngờ còn lén lút tra tấn bức cung bạn học.
Bùi Miên Mạn vừa nói mặt vừa đỏ lên, xì một tiếng:
- Chẳng trách những nam sinh đó ở sau lưng đều nói ngươi là con lừa, lúc ấy còn tưởng rằng bọn họ là đang chửi, hiện tại. . . Hì hì. . .